Thiên tài không đi lẫn với bầy cừu?
Có thể GS Ngô Bảo Châu vẫn cần đến giải thưởng và sự vinh danh, nhưng "hoà thượng" Thích Học Toán thì chắc chắn luôn là một chiếc thuyền rỗng đáy, đừng chở cái gì theo mình cả, dù là cái huy chương "Fields" lấp lánh ánh vàng. Chỉ có như vậy, một ngày kia thiên tài mới không đi lẫn với bầy cừu.
>> Hiện tượng Ngô Bảo Châu: "Thông minh" hay "trí khôn"?
>> Nức lòng sự kiện GS Châu, tĩnh tâm ngẫm về vận nước
>> Nguyên PTT Vũ Khoan ngẫm về thành quả của Ngô Bảo Châu
>> Ngô Bảo Châu - Niềm tự hào của dân tộc Việt Nam!
>> "Rất khó để Việt Nam có những thành quả như GS Châu"
>> Từ Ngô Bảo Châu nghĩ về trí tuệ Việt Nam
>> Sự thông minh và sự "chậm lớn" của người Việt
LTS: Sau những ngày cả xã hội vui mừng đón nhận thông tin GS Ngô Bảo Châu được vinh danh với giải thưởng Fields danh giá, mới đây Tuần Việt Nam nhận được bài viết của tác giả Thái Nam Thắng, đặt ra những vấn đề đáng suy ngẫm. Để rộng đường dư luận, tôn trọng tính thông tin đa chiều, Tuần Việt Nam xin đăng bài viết dưới đây.
Không có sự sáng tạo đích thực nào không đi liền hai chữ "tự do"
Mỗi người cần có khát vọng, cả dân tộc dám ước mơ? Liệu đó có thể là những tia lạc quan cho người Việt sau sự kiện Giáo sư Ngô Bảo Châu nhận Giải thưởng Fields? Chắc chắn sẽ còn nhiều câu hỏi và dự cảm hơn thế, nhưng câu trả lời hình như đang bị che khuất đâu đó chung quanh những thông tin quá nhiều về lòng tự hào Việt Nam trong những ngày vừa qua.
Ai cũng hiểu, lòng tự hào như vậy cũng sẽ nhanh chóng đi qua. Nếu nói cho đúng, hiện tượng Ngô Bảo Châu đã đi vào lịch sử toán học thế giới. Ngô Bảo Châu sẽ chẳng còn là niềm tự hào riêng của người Việt, của "nền toán học Việt Nam", "trí tuệ Việt Nam".
Nhưng rồi đây có bao nhiêu "trí tuệ Việt Nam", "trí tuệ của nền toán học Việt Nam" có thể hiểu đầy đủ về "Bổ đề cơ bản" để diễn giải và ứng dụng nó trong tư duy toán học của người Việt hay ở các lĩnh vực khác liên quan đến toán học, đến đời sống thực tiễn?
Sự bí hiểm của một nghi vấn suốt 30 năm, làm đau đầu thế giới toán học, chả lẽ cuối cùng cũng chỉ đọng lại một mớ những mơ mơ hồ hồ trong cái "niềm tự hào" kiểu phong trào kia hay sao? "Của báu" mà không đủ khả năng để dùng, hay thuộc sở hữu của đỉnh cao trí tuệ Việt Nam, nhưng thế giới lại "mượn" để dùng, và dùng rất đúng chỗ, rất hiệu quả?
Sự vượt trội của một cá nhân xuất sắc cuối cùng đã làm lộ ra một sự thật trần trụi, nói như Lão Tử đó là "thiểu thắng đa" của đạo giảm trừ (đạo Trời). Tinh tuý chẳng bao giờ thuộc về số đông. Nếu tinh tuý mà thuộc về số đông thì nó chẳng còn gì là tinh tuý nữa. Đó là con đường độc thiện kỳ thân và cả sự khổ công "tu luyện" của "hoà thượng" Thích Học Toán (blog của GS Ngô Bảo Châu) trong nhiều ngày nghiền ngẫm, suy nghiệm về "công án" Langlands.
Có lẽ lời phát biểu liên quan đến quyền tự do đã gây ấn tượng đến nhiều người của GS Ngô Bảo Châu những ngày qua . GS Ngô Bảo Châu đã nhận thức về hai chữ "tự do" ở đỉnh cao của vinh quang cá nhân. Thiết nghĩ, đó mới là niềm tự hào của người Việt Nam về Ngô Bảo Châu, và với câu nói này "hoà thượng" Thích Học Toán mới là người ngộ đạo (đạo toán học). Vậy giải thưởng kia còn danh nghĩa gì nữa trước hai chữ "tự do"?
Tinh tuý chẳng bao giờ thuộc về số đông |
Không có sự sáng tạo đích thực nào mà không đi liền với hai chữ "tự do". Tại sao mỗi người phải biến mình thành một cá nhân "ăn khớp" với xã hội, ăn khớp với những lề thói mà đôi khi chúng chỉ là một mớ bảo thủ hỗn độn được một ít trí khôn ranh mãnh và một vài dữ liệu không đầy đủ của tri thức nhào nặn ra?
Mỗi người không chỉ có một cơ chế tránh bụi bẩn khi gió cát nổi lên mà chính khi nhìn thấy bụi bẩn họ mới hiểu hết được tính chất ô nhiễm của thế giới và sự cùng tồn tại bất phân ly với thanh tĩnh. Điều khác biệt lớn nhất là làm thế nào để cộng tồn, để sống với bụi bẩn khi sự che lấp, gian dối biến ảo chung quanh đời người luôn làm sai lệch nhận thức thực tế, làm giới hạn sự tự do, để người ta không dám nghĩ, không dám nói, không dám hành động và không dám tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm?
Câu trả lời chỉ có thể đến từ một con người dám mãnh liệt bảo vệ sự tự do, sống với tự do.
Sự "tự sướng" khôi hài
Thật lạ lùng, có không ít người trong chúng ta hoan hô giải thưởng, hoan hô câu nói đĩnh đạc ấy, trong khi ý chí thì cùn nhụt, nhận thức thì đóng khuôn bởi bao nhiêu những lề luật. Con người nô lệ cho hoàn cảnh trong những điều kiện họ hoàn toàn có quyền chọn lựa sự tự do. Vậy phải chăng có quá nhiều người không muốn tự do, nhưng thích hoà mình vào tập thể để tung hô tự do?
Nếu đúng là như vậy thì đó chính là quy luật gia tăng của "đạo tiểu nhân" mà Lão Tử nói. Khi đạo tiểu nhân gia tăng thì chữ tự do làm gì còn môi trường trong lành đích thực để hít thở. Bởi sự xâm chiếm của cái số lượng, cái mạnh, cái cứng rắn, bạo lực từ bên ngoài sẽ bành trướng và chiến thắng.
Chỉ khi đạo của tự do (tự nhiên nhi nhiên) xuất hiện thì mới có thể "lấy yếu đánh mạnh", "lấy ít địch nhiều". Chỉ có như thế mới có thể phát hiện ra hiền tài, đề cao hiền tài, mới có thể hiểu được sức mạnh và công dụng lớn có khi nằm ở những sự giản đơn (đến bất ngờ). Những phức tạp rườm rà, luân hồi lên xuống trong đời sống sở dĩ diễn ra bất tận vì con người có đặc tính "tham sinh uý tử", không biết đặt mình vào cái chỗ nguy hiểm, cái chỗ mất tự do để khao khát tự do.
Đỉnh cao trí tuệ của dân tộc làm sao có thể đến từ thói quen "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai". Cá nhân một khi đã đánh mất tự do của chính mình thì chỉ có thể vỗ ngực tự hào với những thứ tự do vô thưởng vô phạt, mà biểu hiện thường thấy là sự tự mãn hô to lên "tôi tự hào quá, tôi sẽ đặt ngay tên con tôi là Bảo Châu để lớn lên trí tuệ của nó cũng sẽ được 'nhập dữ liệu' như thế".
Đó là sự "tự sướng" khôi hài. Vì sự mất tự do lớn nhất chính ở lúc chúng ta tranh nhau vỗ tay và tung hô sự hùng vĩ của một cá nhân về cho một tập thể, bất chấp diễn trình nhân quả, sự nỗ lực sinh tử và cô đơn tận cùng của cá nhân. "Hoà thượng" Thích Học Toán sẽ mất đi danh hiệu ngộ đạo nếu ông khuyên mọi người hãy ước mơ đến cái tự hào của giải thưởng.
Tự do sẽ sinh ra tất cả những giải thưởng cao quý nhất của loài người. Giải thưởng ấy tự động để tự do rơi trở về với khái niệm "toàn mỹ" của chính nó, có nghĩa rằng "giải thưởng" ấy phải phục vụ con người, chứ nó không phải là cái tủ trang sức chứa đựng vô số những vàng, bạc, đá quý, kim cương, đô-la, biệt thự, hay phải phục vụ cho một cá nhân, tư tưởng tự xưng là ưu tú nào...
Không có sự sáng tạo đích thực nào mà không đi liền với hai chữ "tự do" |
Sự tự do lớn nhất của một dân tộc không phải chỉ biết chấp nhận vinh quang là của chung, còn nhục nhã thì thuộc về chúng nó. Trí tuệ, nhục nhã, sai lầm, khuyết điểm đều phải là của chung, không nhìn vào sự thực ấy, cá nhân không thể khai phóng, không thể tự cởi trói để hướng đến tự do.
Thử hình dung, nếu GS Ngô Bảo Châu không thể chứng minh được "Langlands"? Chuyện gì sẽ diễn ra cho "nền toán học Việt Nam"? Lấy giáo lý nhân quả của Đạo Phật mà soi thì sẽ thấy, một hạt giống (của gien Việt) dù có tốt đến cỡ nào, nhưng nếu gieo vào một mảnh đất cằn cỗi thì nó có muốn trổ cành xanh lá, ra hoa kết quả cũng không bao giờ được.
Ngược lại một hạt giống bình bình dù năng suất không cao nhưng gieo vào một mảnh đất màu mỡ thì nó vẫn sẽ cho ra những kết quả mong muốn. Nói gần, nói xa để những người Việt tự trọng, mến yêu, thần tượng Ngô Bảo Châu nên dành một phút để cảm ơn nước Pháp.
Có thể GS Ngô Bảo Châu vẫn cần đến giải thưởng và sự vinh danh, nhưng "hoà thượng" Thích Học Toán thì chắc chắn luôn là một chiếc thuyền rỗng đáy, đừng chở cái gì theo mình cả, dù là cái huy chương "Fields" lấp lánh ánh vàng. Chỉ có như vậy, một ngày kia thiên tài mới không đi lẫn với bầy cừu
Nguồn: http://tuanvietnam.net/2010-08-23-thien-tai-khong-di-lan-voi-bay-cuu-
---
Ngô Bảo Châu: 'Theo lề là việc của loài cừu'
Giáo sư Toán học Ngô Bảo Châu đã viết Bấm những dòng đầu tiên trên blog cá nhân kể từ sau khi nhận được giải Fields ghi công những nhà toán học xuất sắc dưới tuổi 40.
Trong phần cuối của blog, vị giáo sư trẻ tuổi đã bày tỏ quan điểm về quyền tự do bày tỏ chính kiến.
Ông viết:
''Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC [Ngô Bảo Châu] là lề trái hay lề phải.
''Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do.''
Tuyên bố của Giáo sư Châu được đưa ra trong bối cảnh thông tin đang được phân luồng theo lề trái, lề phải với lề trái đại diện cho những thông tin từ người dân và lề phải là báo chí đi theo sự chỉ đạo về tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Trang tin VietnamNet của Bộ Thông tin và Truyền thông trích Bấm đăng phần lớn blog của Ngô Bảo Châu nhưng cũng lược bỏ bình luận về quyền bày tỏ ý kiến cá nhân mà không sợ bị trừng phạt.
Giáo sư Ngô Bảo Châu đã từng gửi thư tới quốc hội Việt Nam để phản đối dự án khai thác bauxite và nói với BBC ông không nhận được hồi âm gì trong nhiều tháng sau khi gửi thư.
Sống có ý nghĩa
Trong phần đầu của blog, Giáo sư Châu viết:
''Từ khi được thông báo về giải thưởng Fields, tức là cách đây vài tháng cho đến ngày hôm qua, là một khoảng thời gian đây lo âu đối với tôi.
Không phải ai cũng có khả năng để đạt giải Nobel hay Fields, nhưng ai cũng có thể sống để cuộc sống của mình có ý nghĩa.
Giáo sư Ngô Bảo Châu
''Lo lắng lớn về cái trách nhiệm hiển nhiên của người nhận giải đối với đất nước.
''Lo lắng nhỏ về cái không gian riêng tư của mình sẽ bị người khác xâm phạm...
''Từ ngày hôm qua, nỗi lo lớn đã trở thành niềm vui lớn. Nó là sự tự hào đã được nhân lên trong trái tim của triệu con người.
''Tôi chỉ mong ước một cách chân thành là nó sẽ ở lại trong trái tim bạn như một niềm tin nho nhỏ, được giữ gìn cẩn thận.
''Không phải ai cũng có khả năng để đạt giải Nobel hay Fields, nhưng ai cũng có thể sống để cuộc sống của mình có ý nghĩa.''
Trên blog Giáo sư Châu cũng nói ông có quốc tịch Pháp từ đầu năm 2010 để ''tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi lại'' và để toán học Pháp ''được vinh danh một cách xứng đáng'' nêu ông được giải Fields.
Giáo sư Châu sẽ tới làm việc chính thức ở Bấm Đại học Chicago, Hoa Kỳ từ ngày 1/9.
Nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/08/100821_ngo_bao_chau_blog.shtml
''Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC [Ngô Bảo Châu] là lề trái hay lề phải.
Trả lờiXóa''Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do.''
Bài Thiên tài không đi lẫn với bầy cừu bị gỡ rồi thì phải!
Trả lờiXóaKhốn khổ cho tuanvietnam.net. Bài trên đây bị gỡ bỏ thật rồi.
Trả lờiXóaMay mắn cho Kichbu kịp thời Cop..!
Mình có note câu này, và cũng đã lường trước các bạn lề không phải sẽ lợi dụng câu này, quả d8úng!
Trả lờiXóaMình vừa chạy qua bên đó, bài này vẫn còn chưa bị gỡ đâu. :-))
Trả lờiXóaThử lại xem Thiên tài bị gỡ chưa..
Trả lờiXóahttp://tuanvietnam.net/2010-08-23-thien-tai-khong-di-lan-voi-bay-cuu-
Chưa gỡ.
Camd ơn muathuvang. Chắc nhờ vía của muathuvang đấy..:)
1' trước bài trên tuanvietnam.net báo không có, tưởng bị gỡ xuống, giờ laj hiện lên rồi, cứ như ma!
Trả lờiXóaThật là phức tạp, bác NBC này trước sau cũng gặp rắc rối với vụ "con cừu" cho xem.
Trả lờiXóa"Với loài bò, tự do thật vô ích, ách và roi là những gì đời đời chúng biết" - câu nói này của ai nhỉ ?
Trả lờiXóaĐảng viên Đảng...Nga: Pushkin
Trả lờiXóa:d
Bài hay! May mắn là Kichbu đã copy!
Trả lờiXóaVà giờ thì cho phép Serena copy lại từ Kichbu nhé!
serenastaverley
Trả lờiXóabài vẫn còn trên
tuanvietnam.net mà.
Bị đảng bịp che mờ mắt rùi hay sao mà kh thấy hả?
Trả lờiXóaKhông phải. Tác giả của "không sống bằng dối trá" - Alexander Solzhenitsyn.
Trả lờiXóahttp://kichbu.multiply.com/journal/item/81/81
hihi ^^!
Trả lờiXóaAnh chàng này nói câu nào thì bốc mùi thối câu đó!
Trả lờiXóaVẫn còn tui vẫn vô đc, có thể mạng của bạn nghẽn hoặc bị chặn
Trả lờiXóaNó chuyển link ???
Trả lờiXóaVà nếu chúng ta sợ hãi, thậm chí không dám chấp nhận bước đi này, thì chúng ta thực sự vô giá trị và vô vọng, và lời trách mắng của Pushkin đích thực là dành cho ta:
Trả lờiXóa"Với loài bò, tự do thật vô ích. Ách và roi là những gì đời đời chúng biết".
Alexander Solzhenitsyn nói Pushkin trách "chúng ta": Với loài bò, tự do thật vô ích. Ách và roi là những gì đời đời chúng biết!!! "nếu chúng ta sợ hãi, thậm chí không dám chấp nhận bước đi này"
Có thể bạn hiểu lầm câu này của Alexander Solzhenitsyn
Ừ. Nhầm mất. Cảm ơn anhoanp.
Trả lờiXóaChả biết ai bị bịt, rành rành rõ ràng vậy mà kêu nó chuyển cái con tiều gì không biết nữa!!!
Trả lờiXóaCòn nữa, công nhận mũi serenastaverley thính thật đấy, chó bẹc dê Đức có lẽ phải bái serenastaverley làm sư phò, đọc mỗi câu đó mà biết được mình vừa ăn thịt chó - mắm tôm xong, chưa xúc miệng, mồm thối hoắc, cứ như serenastaverley vừa mút lưỡi mình xong, tài thật, mình phục serenastaverley quá!
Serena vừa block tên biến thái bệnh hoạn cháu ngoan của Bác - dinhphdc !
Trả lờiXóaBlog Serena kh phải nơi để cho những loại CS vô văn hóa, tục tiểu, bẩn thỉu vào spam bình loạn nhé!
Trả lờiXóa"Với loài bò, tự do thật vô ích.
Trả lờiXóaÁch và roi là những gì đời đời chúng biết"
Thơ của Pushkin.
Lâu rồi, Kichbu không nhớ nữa, trên mul. này có một bạn nhờ Kichbu dịch lại từ tiếng Nga, để các bạn ấy đối chiếu với bản dịch từ tiếng Anh.
Lúc bấy giờ mọi người gắn bài này với việc Pushkin nói về người dân dưới chủ nghĩa cộng sản..:)