Три ошибки Хрущева
Robert Robertson
Nguồn: russia.ru
Kichbu posted on 19.04.2013
Được biết, Khrushchev thành thân từ chính trong nhóm
cận thận gần gũi nhất, liên hệ chặt chẽ nhất của Stalin. Theo những hồi ức của những người đương thời, trong những
đêm tiệc tùng nổi tiếngg của mình tại căn
nhà ngoại ô ở Kuntsevsky, Stalin
thường giữ Khrushchev trong vai trò của
dạng hoạt náo viên, của một người pha trò. Nhưng đó là một người pha trò độc mồm độc miệng
và ông đã báo thù ông chủ của mình trong
suốt cả chương trình.
Tuy nhiên, tôi
muốn nói không chỉ về nhân cách của Nikita Khrushchev, mà muốn nói về những sai
lầm lý thuyết và ý thức hệ do ông gây ra. Và bao nhiêu trong những sai lầm đó
bắt nguồn từ ý đồ độc ác và bao nhiêu - từ thiếu hụt trí tuệ, độc giả hãy tự
quyết định lấy.
Tôi sẽ bắt đầu từ
xa. Lá cờ Xô Viết nho nhỏ đầu tiên bố mẹ tôi tặng cho tôi vào ngày Một tháng
Năm, màu đỏ rực và trên đó có những chữ màu vàng "Hòa bình - cho thế
giới". Tôi không hiểu dòng chữ này,
nhưng cuốn hút tôi bởi sự bí ẩn của mình. Sau đó, khẩu hiệu này tôi gặp hàng
trăm lần, đôi khi ở chính những nơi bất ngờ nhất, nơi mọi người, hóa ra, không
đến. Nhưng khẩu hiệu này song hành với con người Xô Viết từ những ngày nhi đồng
Tháng Mười của mình đến tuổi già thành đạt. Và từ thiếu niên, chúng tôi đã biết
chắc chắn rằng Liên Xô đang đấu tranh vì hòa bình và nhân dân Liên Xô duy nhất
không muốn bất cứ điều gì khác ngoài hòa bình trên toàn thế giới. Ý tưởng về
hòa bình là rất tự nhiên và rõ ràng và không ai, dường như, cố gắng tìm hiểu nó
về mặt lý thuyết.
Nhưng đã trót thì
phải trét: đất nước, tuyên bố mục đích của chính sách đối ngoại là đấu tranh
hòa bình, tự nguyện đặt ra cho mình những hạn chế nhất định. Chẳng hạn, đất nước
sẽ không phát triển vũ khí tấn công, đất nước sẽ không xây dựng những binh đoàn
quân xung kích, sẽ không xây dựng các hàng không mẫu hạm, sẽ không tấn công vào
lãnh thổ của các quốc gia khác để giải quyết những nhiệm vị địa chính trị của
mình. Vâng, nhiều điều đã được thực hiện bởi Liên Xô vì lợi ích chính trị và địa
chính trị của mình và bất chấp những phương châm ý thức hệ của riêng mình,
nhưng thực hiện bí mật.
Vì vậy, thay vì các
hàng không mẫu hạm, ở Liên Xô đã phát
triển thành công việc xây dựng các tàu ngầm. Tàu ngầm, dĩ nhiên, là một vũ khí
mạnh, nhưng như một phương tiện răn đe và gây áp lực tâm lý đối với kẻ thù -
không bao giờ có thể so sánh được với
tàu nổi. Và giúp đỡ các chế độ anh em Liên Xô ngày càng phải thực hiện
bí mật - hãy nhớ lại sự tham gia của Liên Xô trong chiến tranh Triều Tiên, và
sau đó trong chiến tranh Việt Nam.
Tôi muốn nêu lên
những thời điểm quan trọng có ảnh hưởng lớn nhất về uy tín của Liên Xô và sự
tin cậy Liên Xô của nước ngoài: sự đàn áp cuộc nổi dậy ở Hungary năm 1956 bằng
lực lượng của những binh đoàn quân đội, cuộc
khủng hoảng ở khu vực Caribe năm 1962, việc đưa quân vào Tiệp Khắc năm
1968. Rõ ràng rằng trong tất cả những trường hợp này, Liên Xô giải quyết các
nhiệm vụ chiến lược của mình, nhưng ở quốc gia chúng ta đã không có cơ sở ý
thực hệ tương ứng mà nhân dân Liên Xô và người dân trên toàn thế giới hiểu
được. Cuộc đấu tranh vì hòa bình không đơn giản trói buộc tay chân chúng ta, nó
tước mất của chúng ta sức lực tinh thần, mà nó nằm trong sự thật, trong chính nghĩa của
chúng ta.
Điều này đã kết
thúc bởi thảm họa ý thức hệ vào năm 1979 - bằng việc đưa "lực lượng binh
lính Xô Viết hạn chế" vào Afghanistan.
Dù về vấn đề này có nói thế nào đi chăng nữa bởi những nhà tuyên truyền chính
thống, điều này nghe không thuyết phục bởi vì không có cơ sở lý thuyết, ý thức
hệ thật sự. Hóa ra rằng Liên Xô, kịch liệt chống "xuất khẩu cách
mạng", trên thực tế thực hiện xuất khẩu này.
Liên quan đến Afghanistan,
Liên Xô đã phạm một sai lầm ý thức hệ và chính trị lớn - tôi ngụ ý về Hội nghị
An ninh và Hợp tác châu Âu và Hiệp ước Helsinki năm 1975. Thực chất, đó là thất
bại của chính sách đối ngoại của Liên Xô, mà nó ngay chính ở Liên bang Xô viết khó
giải thích như một chiến thắng (xem, ví dụ, cuốn tiểu thuyết Chakovsky
"Chiến thắng"). Phương Tây hoàn toàn tự cởi trói cho mình trong quan
hệ với Liên Xô và chính thức có quyền "theo dõi" kẻ thù ý thức hệ của
mình và can thiệp vào công việc nội bộ của nó. Thực sự không được lợi lộc gì,
Liên Xô đã dung nạp điệp viên nước ngoài trong ngôi nhà của riêng mình - tập
đoàn Moscow Helsinki, mà di sản của nó thông qua đại diện danh dự là bà
Alexeeva mà chúng ta khá thường xuyên có thể thấy tận mặt trên vô tuyến truyền
hình.
Điều đáng hỗ thẹn
nhất là Nga cho đến nay, tiếp tục di sản của Khrushchev, "đấu tranh cho
hòa bình", cho phép lilliputians châu Âu ép buộc từ mọi phía bằng nhiều
lệnh cấm đoán. Phải chăng đã đến lúc cho Gulliver phá vỡ xiềng xích và vươn lên
thành người khổng lồ của mình.
Sai lầm thứ hai
của Nikita Khrushchev và các nhà lý thuyết chính thức của ông - đó là cuộc ganh
đua khét tiếng của giữa hai hệ thống. Tôi không biết khẩu hiệu này ("Đuổi
kịp và vượt!") nảy sinh trong đầu của ai và nó bị chi phối bởi nhũng động
cơ nào. Một mặt, khẩu hiệu này đánh đồng các mục đích của hai hệ thống - hóa ra
rằng Liên Xô và Hoa Kỳ có những mục đích
như nhau, chỉ có các biện pháp là khác nhau. Mặt khác, khẩu hiệu này đặt Liên
Xô vào thế của phía đuổi theo, và đẻ ra phức hợp tâm lý tương ứng mà Nga cho
đến giờ vẫn không thoát khỏi nó…
Kể từ đó, các chỉ
số của hai nước (Liên Xô và Hoa Kỳ) thường xuyên được so sánh mức độ tiêu dùng
cá nhân. Tuy nhiên, để so sánh hai hệ thống theo chỉ số này chỉ có nghĩa là một
điều - thừa nhận chủ nghĩa xã hội là bản sao thất bại của chủ nghĩa tư bản. Kết
quả, người Liên Xô không còn là tự hào
về hệ thống của mình và bắt đầu ngày càng thường xuyên nhìn vào Hoa Kỳ một cách
ghen tỵ. Những vần thơ nổi tiếng của của Mayakovsky, "Người dân Xô Viết có
niềm tự hào riêng của mình, nhìn giai
cấp tư sản từ trên cao!" đã đánh mất giá trị một thời hùng vĩ của mình.
Và sai lầm nghiêm
trọng thứ ba của Khrushchev - là ông quyết định làm cho Liên Xô trở thành xã
hội cởi mở hơn. Khởi đầu là việc tiến
hành Liên hoan Thanh niên và sinh viên toàn thế giới tại Moscow vào năm 1957. Sau đó, trong nước bắt
đầu phát triển du lịch quốc tế. Về cơ bản ý tưởng hầu như không tồi: giới thiệu
tận mắt những ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa. Tuy nhiên nảy sinh câu hỏi:
cho ai thấy? Khách du lịch - người đặc biệt,
những nhìn nhận của họ về thế
giới bị hạn chế bởi chương trình đi lại và tham quan, cũng như điều kiện ăn ở
và các dịch vụ. Kinh doanh du lịch là lĩnh vực dịch vụ, và rõ ràng rằng dịch vụ
tư bản chủ nghĩa "thắng" xã hội chủ nghĩa ngay năm phút đầu tiên của
cuộc đấu tay đôi (bởi vì nó dựa trên các nguyên tắc khác). Khách du lịch, đến
Liên Xô, khó để nhìn thấy tài sản của chúng ta - chủ nghĩa quốc tế Xô Viết và
tình hữu nghị của các dân tộc, chẳng hạn. Tuy nhiên, thiếu các dịch vu, hàng
hóa nghèo nàn, thiếu nơi vui chơi giải trí - lập tức đập vào mắt. Về phía mình,
khách du lịch Liên Xô, sang phương Tây, không nhìn thấy những mâu thuẫn giai
cấp của chủ nghĩa tư bản, hơn thế đó là hàng hóa phong phú, trình độ dịch vụ và
lĩnh vực vui chơi giải trí đã làm họ bị shok tâm lý và nhận thức.
Theo quan điểm của
tôi, chính ba yếu tố liệt kê ở trên trong chính sách của thời đại Khrushchev
bắt đầu sinh ra bất đồng chính kiến, và sau đó dẫn đến thoái hóa chế độ xã hội
chủ nghĩa theo phong cách tư sản. Không phải vô cớ khi Khrushchev bị truất chức
cao nhất, trong đảng quy tội cho chủ
nghĩa duy ý chí. Trên thực tế nó là như thế. Nhưng không nên quên rằng Khrushchev không phải là một thực thể ngoài
hành tinh, ông xuất hiện từ giới cận thần của Stalin. Về mặt lý thuyết ông được
đào tạo rất kém, chưa vượt qua được tâm lý tư sản trong mình, ông là một sai
lầm lớn ( và định mệnh) của Joseph
Vissarionovich, cuối cùng đã phá hủy những thành quả của của Stalin.
Tuy nhiên, thay
thế vị trí của Khrushchev trên cương vị Tổng bí thư, L Brezhnev khác với người tiền nhiệm của mình còn thêm
bởi không chỉ không hiểu bản chất của xã hội trong một nước tin cậy vào chính
quyền của ông, mà còn thậm chí không cố hiểu. Trong những nét cơ bản ông đã
tiếp tục một cách máy móc chính sách của người tiền nhiệm của mình và đưa đất
nước đến đổ vỡ với không thiếu những chấn động to lớn…
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét