Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009

Tổ quốc trong lòng tôi

Tổ quốc trong lòng tôi
 
By Chuồn Chuồn
 
Tổ quốc là gì? Hai tiếng Tổ quốc rung lên trong tim chúng ta nghe to tát và lớn lao lắm. Thực ra Tổ quốc được lí giải rất đơn giản đó là Đất Mẹ, là mảnh Đất của Cha. Tổ quốc chính là đất nước mình được gọi lên một cách trân trọng , thân thương. "Tổ quốc của tôi" cất lên đầy trìu mến như "mẹ của tôi" hay "cha của tôi" hay chính là "quê hương của tôi"... Tổ quốc vang vọng trong câu ca hùng tráng, Tổ quốc nằm gọn trong trái tim con người.

Nhà thơ Đỗ Trung Quân đã viết:

Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người

Khái niệm quê hương trong thời đại này càng ngày càng lớn hơn và có thể nói đến quê hương chính là Tổ quốc. Tổ quốc nếu ai không yêu không nhớ sẽ không lớn nổi thành người. Tình yêu Tổ quốc là gì mà khi lớn lên ai cũng yêu, ai cũng nhớ?

Tổ quốc là câu hát ru ầu ơ của mẹ. Cánh cò trắng muốt lượn lờ trên cánh đồng vàng mùa gặt, có cánh diều chao nghiêng trên cánh gió thổi vi vu, bé nằm ngủ, bình yên. Bé không hiểu hết những giá trị trong câu hát, bé không thấy hết được khung trời lớn lao và góc sân nhà bé như thế nào. Nhưng trong lời ru ngọt ngào của mẹ, bé từng ngày uống dòng sữa quê hương, tình yêu Tổ quốc.

Cô bé bắt đầu biết làm việc nhà. Cô biết quét nhà, biết dọn đồ chơi trong căn phòng bé nhỏ của mình. Và khi đó cô cũng bắt đầu biết rót cho mẹ một ly nước khi mẹ đi làm về, khi thấy mồ hôi mặn chát của mẹ nhỏ xuống.

Cô bé biết ôm lấy mẹ khi giọt nước mắt buồn bã của mẹ rơi. Cô không biết công việc của mẹ vất vả như thế nào nhưng cô biết một cốc nước mát sẽ làm tan đi những vất vả lo âu trong lòng mẹ. Cái ôm bé con của cô có thể làm dịu những nỗi đau không giọt nước mắt nào đếm đủ. Cô bé yêu mẹ, yêu cả những nỗi vất vả, nỗi đau và cả những niềm vui của mẹ nhiều lắm.

Bố xem tivi, bố cứ chau mày, nhăn mặt, chốc chốc hét lên mấy tiếng "dô dô", lâu lâu nhảy dựng khỏi ghế cười ha ha. Thấy bố vui, bé cũng vui lây. Vì sao bố lại vui như thế, là vì bố đang xem bóng đá giữa hai đội Việt Nam và Thái Lan đấy mà. Việt Nam thắng thì bố sẽ cho cô bé và em cu đi chơi, Việt Nam thua thì đành ở nhà vậy. Bố bảo Việt Nam đá không hay nhưng vẫn cổ vũ vì đó là nước mình mà. Từ đó hễ có đội "nước mình" thi đấu, cô bé cũng sẽ xem. Dù cô không hiểu chút gì về mấy người mặc quần đùi cùng chạy loanh quanh cướp một quả bóng. Ngẫm lại thì đó cũng là một tình yêu "nước mình" của cô bé.

Một chiếc áo dài trắng, thướt tha, chị cô đem ra ngắm hàng ngày và mặc mỗi sáng thứ hai đi học. Chị cô thật đẹp trong chiếc áo dài ấy. Chị cô bảo: Đấy là trang phục truyền thống của nước ta, sau này lớn em cũng sẽ được mặc thôi! Thế là cô bé mong mình lớn thật nhanh trở thành một thiếu nữ tươi tắn, duyên dáng trong chiếc áo dài. Cô luôn mơ một ngày trang phục truyền thống Việt Nam sẽ cùng cô tung bay đến những đất nước khác khoe bộ áo dài Việt Nam. Cô tự hào...

Bài học về những con người ngày đêm âm thầm lặng lẽ làm đẹp xã hội hằng ngày gợi lên trong lòng cô gái khi trông thấy những cô chú lao công quét rác trên hè phố. Họ làm việc không ngơi nghỉ, tiếp xúc với những gì người khác vứt đi. Cô học trong sách, đọc trong vở nhưng nhìn tận mắt cô mới thấy sự vất vả không từ ngữ nào diễn tả hết. Bỗng trước mặt cô, một ai đó vừa vứt giấy kẹo ra đường, cô cúi xuống, nhặt lấy và bỏ vào thùng...

Hành động của cô thật không đáng gì so với đóng góp của những con người cắm cúi với công việc kia nhưng cũng thật đáng trân trọng. Bởi cô vừa giúp những con người kia đỡ vất vả hơn, và có lẽ nếu ai trong số những người lao công kia trông thấy hành động của cô, lòng họ cũng đang ấm dần lên. Họ biết rằng, trong xã hội tấp nập không ai để ý đến ai này, thì vẫn có những con người trẻ sống có trách nhiệm với cộng đồng.

Cô gái thấy Tổ quốc mình đang online trên Internet. Những diễn đàn tấp nập cờ Việt Nam, đỏ chói những themes nổi bật, những con người ảo với những cái tên ảo đang tranh luận với nhau về những câu chuyện có thật của thế hệ trẻ 8X, 9X, thế hệ @ nữa...

Xã hội ảo, cộng đồng ảo đang lên tiếng về đảo Hoàng Sa, lên tiếng về vụ bạo hành trẻ em ở Bình Dương... Những blog màu sắc, chứa đựng cá tính của bloger từ trẻ đến già, từ những giáo sư đến học sinh, từ đại biểu quốc hội đến những người dân bình thường nhất. Người ta đã thống kê rằng, cứ mười blog thì có khoảng bốn blog nói về chuyện xã hội, chuyện chính trị. Và những bloger đó đã dùng một từ đó là "nói chuyện Việt Nam". Cả Tổ quốc vẫn đang online và enter theo những bước nhảy của xã hội.

Rồi cất tất cả mọi phiền muộn lo âu sang một bên, cô gái đưa mắt ra khung cửa sổ bé nhỏ, một bên là giỏ cây cũng nho nhỏ xinh xinh mà ngày nào cô cũng tưới tắm cho nó. Mặt trời bắt đầu lấp ló chui ra từ những nóc nhà chót vót, ánh nắng chảy tràn lên những bức tường, đổ xuống con đường nhộn nhịp, le lói sau tán cây, lấp lánh nhảy nhót. Nhìn xuống hè phố cô bắt gặp một ánh mắt ngại ngùng đang nhìn cô của một cậu con trai.

Cô bỗng thấy mình đẹp lên trong mắt mọi người, tươi tắn cùng mặt trời. Và cô yêu cái giỏ hoa treo bên cửa sổ, yêu cái ngõ xóm, con đường đi qua nhà cô, yêu cả ánh mặt trời ngày ngày cùng cô thức dậy, yêu ánh mắt ai đó khẽ trộm nhìn... Cô yêu quê hương vô cùng.

I-li-a Ê-ren-bua đã viết trong một tác phẩm của mình rằng: Lòng yêu nước ban đầu là lòng yêu những vật tầm thường nhất (...). Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc. Có thể nào khác chăng, Tổ quốc là mồ hôi mẹ, là niềm vui chiến thắng bóng đá của cha, là vẻ đẹp của chị trong chiếc áo dài, là thấy một mảnh rác và bỏ vào thùng, là một cú click chuột, là một cảm xúc tươi mới của một ngày... là tất cả tất cả những gì ta yêu và ta hát lên bài ca Tổ quốc mình.

....

P/s: Bài viết này được giáo viên chấm 9. Với lời phê: "Văn viết hồn nhiên, dễ thương, không lên gân hô hào trước một vấn đề người viết dễ gồng mình lên".

---

Kichbu Copy and Paste

--> Read more..

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Ông Lenin ở nước Nga

tuong-lenin-o-vuon-hoa.jpg

Ông Lenin ở nước Nga

Nguyễn Hùng

Hồi học phổ thông tôi đọc đi đọc lại những câu thơ 'Ông Lenin ở nước Nga - Mà sao em thấy rất là Việt Nam'.

Vào đại học tôi học tiếng Nga, tên có trong danh sách để chuẩn bị đi Liên Xô thì Liên Xô đổ.

Thế rồi tình cờ hơn một năm trở lại đây tôi có dịp cưỡi ngựa xem hoa ở nước Nga khá nhiều lần.

Tôi ra Quảng trường Đỏ chụp lăng Lenin (có bạn Việt Nam gọi ông là Lê Văn Nin) nhưng không vào.

Tôi tới công viên ở gần ga tàu điện ngầm 1905 và thấy ngạc nhiên khi người ta lại vừa dựng tượng Lenin (ảnh trên).

Con cháu của ông Lenin bây giờ rất giàu. Đường phố Moscow rất nhiều xe xịn. Những khu mua sắm của họ thật hoành tráng.

Nhưng nếu hỏi tôi ấn tượng nhất về điểm gì ở nước Nga thì đó là hệ thống tàu điện ngầm lộng lẫy và những nghệ sỹ đường phố rất tài ba ở bên ngoài các ga tàu điện ngầm.

Và dĩ nhiên là cả món giò Nga và cọng tỏi muối.

'Tiền trao cháo múc'

Trong những chuyến thăm Nga tôi đã nghe kể về sự thay đổi của người Nga đối với người Việt Nam kể từ khi Liên Xô sụp đổ.

sieu-thi-mua-sam-crocus.jpgNgười Việt bị ghét ra mặt suốt vài năm sau đó mà rõ nhất là thái độ của hải quan Nga đối với hành khách Việt tại sân bay Sheremetevo.

Mà nhiều người Việt cũng chẳng yêu gì người Nga.

Họ bảo người Nga lười, chẳng chịu làm gì, cái gì cũng đi nhập về, từ quả táo tới chiếc xe Jeep.

Họ cũng bảo người Nga chỉ có tiền. Để mua hộ khẩu - 700-800 đô la Mỹ, mua quốc tịch Nga - vài ngàn đô la, nhưng phải chịu khó đi tỉnh xa chứ ở Moscow hơi khó.

Số người Việt sống không giấy tờ ở Nga hay với giấy tờ có được theo kiểu 'tiền trao cháo múc' khá nhiều.

Chính xác bao nhiêu thì sứ quán Việt Nam cũng không biết mà chính quyền Nga cũng không.

Anh bạn tôi bảo chỉ biết rằng một tuần có mấy chuyến bay về Việt Nam thì chuyến nào cũng đầy ắp.

Chính tôi đã chứng kiến cảnh người quản lý của hàng không Việt Nam khổ sở xin lỗi gần một chục khách hàng ở sân bay Domodedovo.

Không hiểu Vietnam Airlines và các đại lý làm ăn thế nào nhưng khách có vé trên tay mà máy bay đã ... hết chỗ.

Mấy anh lao động về nước theo diện trục xuất nghe nói đến khoản đền bù 300 đô la là mừng ngay nhưng nhiều người mặt buồn rười rượi.

Nhưng lỡ máy bay ở Moscow cũng chưa phải là điều khiến nhiều người Việt lo âu.

Khi tôi tới Nga hồi đầu tháng Tám, rất nhiều người đang hoang mang vì chợ Vòm đóng cửa.

Có người nói 90% người Việt ở Moscow sống nhờ vào chợ Vòm. Anh cũng nói bây giờ ai cũng cảm thấy bất an.

''Ngày trước huy động 100.000 đô trong ngày là chuyện thường, bây giờ xoay vài chục ngàn cũng khó.

''Không ai biết ngày mai ra sao nên họ muốn chờ thời.''

'Vodka'

Trong các đợt tới thăm nước Nga, tôi cũng có những dịp tới thăm một số người Nga đích thực.

 

bieu-dien-quyen-tien.jpgHọ sống trong căn hộ xây từ cách đây đến ngót trăm năm, trần cao vời vợi nhưng tường đã tróc hết, những ống nước rỉ đen ngòm.

Anh bạn tôi ra ngoài đường là nghệ sỹ trông rất bóng bẩy, về nhà ở một căn phòng đến giường cũng chẳng có.

Tối đến anh ngủ trên chiếc sofa không có cả những tấm đệm lót. Nhưng vodka thì luôn sẵn.

Kiếm được bao nhiêu tiền anh quy hết ra 'chén' và 'cốc'.

Sống cùng nhà với anh là một cựu Đại úy tàu ngầm mà món chính hàng ngày bây giờ cũng là vodka.

Được cái cả anh và bác Đại úy đều rất quý tôi. Có hôm cựu Đại úy mang ra tặng tôi bốn quả táo.

Rất tiếc ba quả đã sâu, chỉ còn một quả ăn được một nửa. Lương hưu của ông chỉ đủ mua các loại rau quả rẻ tiền.

Tôi chưa có dịp hỏi chuyện những người Nga xem họ nghĩ thế nào về người Việt. Có lẽ họ sẽ chẳng nói trắng ra vì dù sao tôi cũng là người Việt Nam.

Nhưng người Việt Nam thì bảo 'người Việt mình làm hỏng người Nga'. Ý họ bảo người Việt cái gì cũng đi cửa sau, cái gì cũng 'đầu tiên tiền đâu' nên khiến người Nga tham nhũng.

Nói thế thì cũng chưa hẳn đã hợp lý. Ở Anh cũng có tới vài chục ngàn người Việt, ở Pháp có vài trăm ngàn người Việt còn ở Hoa Kỳ có tới hơn một triệu.

Nhưng không ai nói người Việt làm hỏng họ cả. Mà cũng chưa thấy ai làm thơ 'Ông Obama ở rất xa... cả.

---

Nguồn: http://www.bbc.co.uk/blogs/vietnamese/


 

--> Read more..

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

Cuộc tranh biện về Biển Đông

Cuộc tranh biện về Biển Đông
Liên quan đến tranh cãi Biển Đông, Trung Quốc đã không cùng với nước nào đệ nạp chung hồ sơ. Thay vì vậy, họ đã phản đối cả hồ sơ của Việt Nam lẫn hồ sơ do Malaysia và Việt Nam phối hợp đệ trình Ủy Ban về giới hạn của thêm lục địa trực thuộc Liên Hiệp Quốc (CLCS).


Bản tiếng Anh bài viết này của các tác giả đã đăng trên Opinion Asia

Cuộc tranh biện về Biển Đông hiện đang liên quan đến sáu nước: Philippines, Malaysia, Brunei, Indonesia, Việt Nam và Trung Quốc.

Nguồn: http://www.tuanvietnam.net/vn/sukiennonghomnay/7771/index.aspx

Vào ngày 07 tháng 05 năm 2009, Malaysia và Việt Nam đã cùng đệ trình một hồ sơ liên quan đến một phần diện tích biển tại phía Nam của Biển Đông. Ngày 08 tháng 05 năm 2009, Việt Nam đã nộp một bản đệ trình của chính mình về một khu vực gần trung tâm của Biển Đông.

Các tuyến hàng hải quan trọng đều đi qua biển Đông. Ảnh: uscc.gov

Trước đây Việt Nam đã mời Brunei cùng đệ trình chung với Malaysia và Việt Nam một hồ sơ liên quan đến 1 vùng biển tại phía nam của Biển Đông, và Brunei đã chấp thuận. Tuy nhiên sau đó, Brunei đã không nộp hồ sơ. Nhưng Brunei cũng không phản đối hồ sơ do Malaysia và Việt Nam cùng nộp.

Mặc cho những khác biệt có thể có về Trường Sa, Malaysia, Việt Nam, Brunei và Philippines đã cùng bàn thảo, cùng làm việc và tạo cơ hội cho nhau tham gia, cũng như kiềm chế không đưa ra những tuyên bố cực đoan nào có khả năng động phạm đến quyền lợi của các quốc gia khác. Đây là một dấu hiệu đáng khích lệ cho việc giải quyết vấn đề Biển Đông.

Ngược lại với cách hành xử này, Trung Quốc đã không cùng với nước nào đệ nạp chung hồ sơ. Thay vì vậy, họ đã phản đối cả hồ sơ của Việt Nam lẫn hồ sơ do Malaysia và Việt Nam phối hợp gởi.

Theo như Luật Biển của Liên Hiệp Quốc (UNCLOS), tất cả mọi quốc gia ven biển đều có quyền có một khu vực đặc quyền kinh tế (EEZ) rộng ra biển đến 200 hải lý tính từ đường cơ sở. Điều 76 của UNCLOS minh định các tiêu chuẩn trong đó một quốc gia ven biển cũng có quyền đối với vùng thềm lục địa kéo dài ra bên ngoài hai trăm hải lý. Các yêu cầu vượt ra ngoài các vùng này phải được đệ trình cho Ủy Ban về giới hạn của thêm lục địa trực thuộc Liên Hiệp Quốc (CLCS) để được phê duyệt. Đối với hầu hết mọi quốc gia, thời hạn này là ngày 13 tháng 05 năm 2009.

CLCS sẽ khảo sát các bản đệ trình của các quốc gia ven biển và sẽ đưa ra các khuyến nghị về các khoảng cách có hiệu lực của thềm lục địa bên ngoài 200 hải lý của vùng đặc quyền kinh tế. CLCS không có quyền hay quyền bảo trợ để giải quyết các tranh cãi về tranh chấp lãnh thổ, và CLCS cũng không thể đưa ra các đề xuất nào có thể làm thiên lệch việc giải quyết các tranh cãi ấy trong tương lai. Tuy nhiên, nếu một quốc gia ven biển xác lập các giới hạn vùng thềm lục địa ngoại vi trên cơ sở những khuyến nghị của CLCS, thì các giới hạn ấy sẽ là cuối cùng và có giá trị ràng buộc về mặt pháp lý.

Tuyên bố chủ quyền của các bên liên quan trong tranh chấp biển Đông.

Dù CLCS đóng vai trò trung lập đối với các tranh chấp về lãnh thổ, việc đòi hỏi rằng những yêu sách về khu vực thềm lục địa kéo dài ngoại vi của các nước phải do CLCS phê chuẩn đã tạo nên một số các tác động liên quan đến việc giải quyết các tranh chấp lãnh thổ.

Một là, các điều khoản của CLCS có tác dụng khuyến khích các quốc gia có tranh cãi với nhau rằng họ phải nêu ra cụ thể các giới hạn mà họ yêu cầu. Việc hiểu biết một cách cụ thể các yêu sách của các nước khác như thế nào là điều kiện tiên quyết để giải quyết các dị biệt đó.

Hai là, các điều khoản này có tác dụng khuyến khích các nước có tranh cãi với nhau nên cùng làm việc để có thể xác định khu vực thềm lục địa kéo dài ngoại vi kết hợp của (các) đất nước họ với nhau. Việc phối hợp này sẽ gieo những hạt mầm cho sự hợp tác giải quyết tranh chấp trong tương lai.

Ba là, tiêu chuẩn của UNCLOS cho vùng thềm lục địa ngoại vi vốn dĩ trung lập và có tính khoa học, sẽ đặt các quốc gia có đòi hỏi quá đáng vào trong một vị thế bất lợi. Trừ phi những quốc gia ấy sửa đổi những đòi hỏi vô lý của họ để thỏa các tiêu chuẩn của UNCLOS, sẽ không có nhiều khả năng CLCS chấp thuận các yêu sách của họ.

Bốn là, trình tự đệ nạp hồ sơ cho CLCS sẽ không tạo điều kiện cho các quốc gia mạnh hơn lấn lướt các quốc gia nhỏ. Do vậy những trình tự này xiển dương nguyên tắc công bằng và công lý cho mọi quốc gia.

Không có một văn bản nào trong hai văn bản phản đối của Trung Quốc-một phản đối đệ nạp của Việt Nam, hai phản đối đệ nạp phối hợp của Malaysia và Việt Nam- có sử dụng đến những tiêu chí khoa học của UNCLOS về các giới hạn ngoại vi của thềm lục địa. Thay vì vậy, các phản đối của Trung Quốc bao gồm và đề cập đến một bản đồ hình chữ U của Trung Quốc, bao trùm vào khoảng 80% Biển Đông.

Cũng nên lưu ý rằng Trung Quốc không đệ trình bất kỳ hồ sơ nào cho CLCS liên quan đến Biển Đông. Lý do là quá rõ ràng: đường chữ U của Trung Quốc hoàn toàn không thể dùng các chuẩn của UNCLOS để biện minh cho vùng thềm lục địa ngoại vi của nó.

Đây là lần đầu tiên Trung Quốc đưa đường chữ U ra một cơ quan của Liên Hiệp Quốc trong bối cảnh xác lập giới hạn về biển. Việc này làm thay đổi một cách định tính trạng thái của đường chữ U, từ một yêu sách mơ hồ và mập mờ sang một hình thái yêu sách về vùng biển, lòng biển và thềm lục địa trong vòng đường vẽ đó. Đông Nam Á và các quốc gia hàng hải chủ yếu trên thế giới cần phải quan tâm đến sự khai triển này.

Tựu trung, các hoạt động của các nước khác nhau liên quan đến những bản đệ trình cho CLCS đã thể hiện hai cách tiếp cận đối ngược trong tranh chấp ở Biển Đông. Cách hành xử của năm nước Đông Nam Á là gác lại các khác biệt về các đảo đang tranh chấp, sử dụng UNCLOS và cùng nhau làm việc hướng đến một sự phân chia lãnh thổ biển. Cách tiếp cận của Trung Quốc bao gồm việc bác bỏ UNCLOS và tiến hành ngày càng gia tăng để chiếm lấy 80%Biển Đông. Bởi hai cách tiếp cận này có những khác biệt cơ bản, rõ ràng khả năng giải quyết các bất đồng ở Biển Đông một cách hòa bình, hợp pháp và công bằng là rất mong manh trong tương lai gần.

  • Dương Danh Huy – Trần Vinh Dự - Lê Vĩnh Trương

Xem thêm:

> Một "đường lưỡi bò" vô căn cứ

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=334923&ChannelID=3

> "Đường lưỡi bò" phi lý

http://baodaidoanket.net/ddk/mdNews.ddk?masterId=21&categoryId=85&id=20256

> Chấn động từ phương Bắc

http://bauxitevietnam.info/c/6997.html

--> Read more..

Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2009

Belarus và những hệ lụy liên quan tới Lenin

BELARUS VÀ NHỮNG HỆ LỤY LIÊN QUAN TỚI LENIN
 

Một thanh niên say xỉn tại Belarus trèo lên 1 pho tượng Lenin cao 6m, nhưng rồi đột nhiên pho tượng này vỡ tan tành khiến anh chàng bất hạnh tử vong.

Nhiều nơi trên thế giới còn lưu giữ tượng Lenin - Ảnh: Tượng Lenin tại Fremont (Seattle, Washington)

Tai nạn xảy ra vào thượng tuần tháng 8-2009 ở thành phố Uvarovichi (thuộc tỉnh Gomel, miền Đông Nam Belarus). Một nhóm thanh niên tụ tập nghỉ ngơi trước pho tượng người cha của cách mạng Nga 1917, đặt đối diện trường học địa phương.

Theo lời phát ngôn viên cảnh sát địa phương, trong trạng thái say xỉn, một thanh niên 21 tuổi leo lên bệ pho tượng cao 6m, được dựng từ năm 1939. Hứng chí, anh chàng này bám vào tay vị thủ lĩnh vô sản và đu người lắc lư trên không trung.

Điều không ai ngờ là pho tượng thạch cao đã có 70 năm tuổi này không chịu nổi trọng lượng của anh chàng bất hạnh và đổ sụp, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Chàng thanh niên bị tượng đè và thiệt mạng trong bệnh viện vì vết thương quá nặng.

*

Là một nước cộng hòa thuộc Liên bang Xô-viết (cũ), Belarus là nơi còn gìn giữ nhiều ký ức của chủ nghĩa cộng sản tại Liên Xô, trong đó có nhiều tượng đài Lenin.

Tổng thống nước này, ông Alexander Lukashenko, cựu giám đốc tài chính một nông trang tập thể, từng đứng về phe cứng rắn của “Bát nhân bang” trong cuộc đảo chính bất thành chống lại lãnh tụ Mikhail Gorbachev tháng 8-1991. Tháng 12-1991, ông là nghị sĩ duy nhất bỏ phiếu chống việc giải tán Liên bang Xô-viết.

Được Phương Tây xem như một lãnh tụ cánh tả cực đoan, thuộc lớp người có nhiều hoài niệm với những năm tháng Liên Xô thời trước, tháng 5 qua, nhiều nguồn tin cho rằng ông Lukashenko được đã đạt được sự đồng thuận của nhiều giới để sẵn sàng lập một lăng tẩm ở thủ đô Belarus cho vị lãnh tụ Vladimir Lenin, trong trường hợp thi hài Lenin được chuyển đi khỏi ngôi lăng tại Hồng trường Moscow.

Lăng Lenin tại Hồng trường (Moscow)

Cuộc tranh luận xung quanh việc giữ hay không thi thể của Lenin tại Hồng trường vẫn âm ỉ từ sau năm 1991 và đôi lúc, lại rộ lên nhân những dịp có liên quan. Ngoại trừ các cựu đảng viên cộng sản, các tín đồ của phe tả, nhiều người theo quan điểm thực tế cũng cho rằng nên giữ lăng Lenin vì nơi đây đã trở thành một mảnh của lịch sử Nga và của những phong trào cánh tả quốc tế, hơn nữa, lăng vẫn là hơi hấp dẫn du khách.

Nhưng cũng không ít người nhìn nhận lăng Lenin là một dấu tích thời cộng sản và đã đến lúc phải thực hiện ý nguyện của người đã khuất (Lenin từng muốn được yên nghỉ bên cạnh thân mẫu ở thành phố quê hương, theo lời vợ ông, bà Nadezhda Krupskaya), hoặc có thể đưa ông về nghĩa trang quốc gia mới, sẽ được mở từ năm 2011. Một số thăm dò dư luận được tiến hành thời gian gần đây cho thấy hai phần ba số người được hỏi đồng ý với ý tưởng này.

Gần đây nhất, vào thượng tuần tháng 5-2009, dư luận Nga lại xôn xao trước phát biểu tại Duma Quốc gia (Hạ viện Nga) của bộ trưởng Văn hóa Nga Alexander Avdeev, theo đó Bộ Văn hóa không có quan điểm riêng về vấn đề cải táng vị lãnh tụ, vì Bộ không coi thi hài của Lenin là đối tượng của di sản văn hóa, và cho rằng đây là vấn đề chính trị.

Theo Hãng Thông tấn RIA Novosti, ông Avdeev cho biết Bộ Văn hóa Nga không hề có sự liên quan, thậm chí trên cả phương diện tài chính, với việc bảo quản thi hài nhà cách mạng lớn của nước Nga. Khẳng định nói trên của người đứng đầu Bộ Văn hóa Nga khiến một bộ phận cư dân Nga tin rằng sắp có một quyết định nào đó liên quan tới lăng Lenin được đưa ra.

Hoàng Tuấn tổng hợp, theo Hãng Thông tấn Hungary MTI


Nguồn: http://nhipcauthegioi.hu/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1997
--> Read more..

Đi đâu cũng thấy khẩu hiệu xanh đỏ tím vàng..:(

--> Read more..

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2009

Cuộc đời và sự nghiệp nhóm "hạt giống đỏ"

 

                     Cuộc đời và sự nghiệp nhóm “hạt giống đỏ”

Tìm hiểu, nghiên cứu về cuộc đời và sự nghiệp của họ, tôi cứ bâng khuâng nghĩ ngợi mãi. Họ đúng là những con người “vừa hồng, vừa chuyên” theo những tiêu chuẩn mà Bác Hồ mong muốn. Họ cũng chính là những người được gửi đến Liên Xô - lúc đó rất mạnh mẽ và “khỏe khoắn” để sống,  học tập từ khi còn là những đứa trẻ. Họ đã có những đóng góp quan trọng cho đất nước, nhưng đáng ra, họ còn có thể làm được nhiều hơn thế.

net3[1] by you.

Ngôi nhà số 28 phố Kachalov - nơi ở của "hạt giống đỏ" màu đông 1954

thieu-nhi-Lien-xo[1] by you.

Những "hạt giống đỏ" giữa bạn bè quốc tế

Tại sao họ được gọi là “hạt giống đỏ”?

   Bởi vì họ chỉ có 100 người được lựa chọn kỹ càng  trong số hàng ngàn con em của những chiến sỹ cách mạng đã từng được lựa chọn để đưa sang Trung Quốc học tập từ những năm trước đó. Cụ thể, rõ ràng là thế này: Ngày 10/9/1954, có một đoàn tàu chở 30 thiếu nhi Việt Nam, xuất phát từ Nam Ninh, qua Quế Lâm đón 70 em nữa, rồi chạy thẳng đến Bắc Kinh, sau đấy đến Moskva.

      Cũng xin nói rõ thêm một chi tiết: trong số này có hai người Lào mang tên Việt. Người thứ nhất là Nguyễn Văn Quang, con Hoàng thân Xuvanuvong, sau này là Chủ tịch nước Lào. (Nguyễn Văn Quang đã hy sinh tại Sầm Nưa năm 1967, khi đang giữ cương vị Bí thư Trung ương Đoàn cách mạng Lào). Người thứ hai là Lê Văn Lợi, con một chiến sỹ cách mạng Lào, (sau khi tốt nghiệp đại học ở Liên Xô về, đã trải qua nhiều công việc. Năm 1990, là Vụ trưởng Vụ Ngân sách Quốc hội Lào; nay vẫn giữ chức vụ quan trọng ở đó). Như vậy là chỉ có 98 người Việt, nhưng năm 1958, 2 người Việt nữa được bổ sung, như vậy vẫn chẵn 100 người Việt (62 nam, 38 nữ) thuộc nhóm “hạt giống đỏ”!

   100 người này là những thiếu niên ưu tú của Việt Nam . Họ là con của những người cộng sản đầu tiên, con của những chiến sỹ cách mạng và chỉ huy quân đội đã hy sinh, con của những nhà chỉ huy quân sự, những lãnh đạo đang nắm vận mệnh đất nước lúc bấy giờ và sau này như Lê Duẩn, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Chu Huy Mân, Đặng Việt Châu,Văn Tiến Dũng, Lê Trọng Tấn, Trần Huy Liệu, Nguyễn Xiển, Trần Duy Hưng, Lê Khắc… Điều quan trọng nhất ở đây: họ không chỉ là con của những người cách mạng, mà phải có những phẩm chất tốt về trí tuệ và nhân cách. Vào thời điểm đó, tuy là đất nước còn bộn bề sau chiến tranh, nhưng Bộ trưởng Bộ Giáo dục Nguyễn Văn Huyên đã chỉ đạo trực tiếp sự lựa chọn này.

Trước đó, Bác Hồ đã đặt vấn đề với Trung ương Đảng cộng sản Liên Xô về việc đào tạo cán bộ lãnh đạo tương lai cho Việt Nam . Sau khi trao đổi kỹ lưỡng, Liên Xô đã dành một tòa biệt thự ngay trung tâm Moskva, số nhà 28, phố Kachalov để làm chỗ ăn (học ở chỗ khác, cùng với con em Liên Xô) ở cho 100 thiếu nhi Việt Nam. Nhìn bề ngoài, ngôi biệt thự này khá giản dị, nhưng nó có tầng ngầm và khuôn viên rộng tới 4000 m2 (trước đây là chỗ ở của Beria – nhân vật đầy quyền uy một thời ở Liên Xô) . Trong những năm sống và học ở đây, 100 người này được hưởng chế độ tạm gọi là “chủ nghĩa cộng sản”. Tuy không được giữ tiền, tiêu tiền nhưng hầu như họ muốn gì được nấy. 50 người Liên Xô phục vụ 100 trẻ em Việt Nam ăn ở, sinh hoạt, từ nấu nướng đến giặt giũ quần áo. Chi phí cho mỗi em một tháng là 100 rúp (trong khi lương tối thiểu của cán bộ, công nhân Liên Xô lúc đó chỉ 30 rúp/tháng).

Bù lại, những thiếu niên này đã học tập, rèn luyện với tinh thần cao nhất,    vượt qua khó khăn xa nhà, xa Tổ quốc, học tiếng Nga không có từ điển. Trên thực tế, họ đã phát huy hết mọi khả năng của mình, từ những đứa trẻ từ 9 đến 14 tuổi, họ đã trở thành những thanh niên, hiểu biết nhiều thứ, làm được nhiều việc, yêu thương nhau như con một nhà.

 net2[1] by you.

Bác Hồ giữa "vòng vây" của "hạt giống đỏ" và bạn bè quốc tế

   Những đóng góp quan trọng cho đất nước.

net4[1] by you.

Đại học Tổng hợp Lomonosov - nơi rất nhiều "hạt giống đỏ" học đại học và NCS

   Tôi đã gặp gỡ, trò chuyện với nhiều người trong số họ. Khi hỏi,  được đào tạo bài bản như vậy, vừa “hồng”, lại vừa “chuyên”, có bao nhiêu người thành đạt trên con đường quan lộ? Họ có vẻ lúng túng và chỉ đưa ra được vài cái tên như : Hoàng Đức Nghi, Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề dân tộc; Hồ Anh Dũng, Tổng Giám đốc Đài truyền hình Việt Nam .

    Còn khi được hỏi về những đóng góp cho văn hóa, nghệ thuật, khoa học kỹ thuật thì họ có thể đưa ra một danh sách dài. Thật vậy, họ chỉ có 100 người, nhưng hầu như đều có những đại diện ưu tú của mình trong nhiều lĩnh vực.Trong âm nhạc: Cao Việt Bách, Đỗ Dũng; kiến trúc: Hoàng Đạo Kính, Đặng Việt Nga; văn học: Phạm Vĩnh Cư; toán học: Vương Quốc Cường, Phạm Phu; vật lý:Võ Hồng Anh, Ngô Quốc Bưu; hóa học: Lê Đông Hải, Nguyễn Quang Huỳnh; địa lý- địa chất: Phạm Khoản; sinh học – y học: Lê Thị Muội, Tạ Thúy Lan; tin học: Trịnh Đông A; kinh tế: Đỗ Trọng Thiều… Có thể kể nhiều thêm nữa vì trong số 100 người, có tới 38 người trở thành tiến sỹ, công tác trong nhiều lĩnh vực khác nhau, đều thuộc loại cán bộ khoa học đầu ngành.

     Họ còn có những đóng góp quan trọng trong lĩnh vực quân sự nữa. Tuy họ là “những hạt giống đỏ”, “lá ngọc, cành vàng” nhưng không ai ngại gian khổ hy sinh. Vào thời điểm chiến tranh ác liệt nhất, gần hai mươi người trong số họ gia nhập quân đội, tham gia chiến đấu và có những đóng góp quan trọng. Được biết, trong số họ có người tham gia vào việc cải tiến tên lửa SAM của Liên Xô để bắn máy bay B.52 của Mỹ. Trong nhóm những người đưa ra sáng kiến tháo rời xe tăng T.54 ra từng bộ phận, đưa vào mặt trận trận rồi mới lắp lại để tạo sự bất ngờ, cũng có sự đóng góp của người thuộc nhóm “hạt giống đỏ”. Có ba “hạt giống đỏ” gia nhập binh chủng hải quân ngay sau “sự kiện vịnh Bắc bộ”. Sau đó có Phạm Quang Đẩu tham gia vào Đoàn tàu không số, tạo nên “Đường mòn Hồ Chí Minh” trên biển.

   Trong số họ có người được Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I về “cụm vũ khí đặc biệt trong chiến tranh chống Mỹ”. Ngày ấy vì bí mật quân sự nên không nói cụ thể, còn bây giờ, có thể nói rõ hơn. Đó là chị Trịnh Tô Hợp (con ông Trịnh Đình Cửu, 1 trong 7 người cộng sản đầu tiên), nghiên cứu tên lửa, có cấp bậc Đại tá, trưởng phòng tại phân viện tên lửa.

   Nhưng theo Tiến sỹ Phạm Phu, cái mà nhóm “hạt giống đỏ” để lại cho đất nước là hàng trăm công trình khoa học, đã, đang và sẽ phát huy hiệu quả.

 Họ không là những nhà lãnh đạo, quản lý – Tại sao?

 net1[1] by you.

  Họ đấy, sau khi gần như hoàn thành "sư mệnh" của mình

 Đến nay đã có hơn chục người trong số họ đã đi xa vĩnh viễn, số còn lại đã nghỉ hưu. Họ hài lòng với cuộc sống hiện tại, không kêu ca, không trách móc; với họ, mọi thứ dường như đã an bài. Nhưng tôi nghĩ, cuộc đời và sự nghiệp của họ đáng để chúng ta suy ngẫm và rút ra những bài học có giá trị cho hôm nay và ngày mai.

   Tài năng, đức độ, sức khỏe của những người trong nhóm “hạt giống đỏ” không có gì phải bàn cãi nữa. Chỉ có câu hỏi: Tại sao họ không trở thành những nhà quản lý, lãnh đạo có tầm ảnh hưởng rộng lớn, nắm giữ những chức vụ quan trọng?

   Nếu chúng ta trả lời thỏa đáng được câu hỏi này, sẽ có những bài học có ý nghĩa cho ngành giáo dục – đào tạo (mà hiện nay chúng ta đang loay hoay tìm phương hướng), cũng như công tác tổ chức cán bộ - lĩnh vực có ý nghĩa quyết định sự phát triển bền vững của đất nước.

   Có thể có ý kiến cho rằng, họ chỉ giỏi chuyên môn đơn thuần…

Không phải vậy. Họ có khả năng quản lý, lãnh đạo; thậm chí một số người trong họ có thiên hướng về chính trị, đã có sự chuẩn bị cho việc này. Theo như nhận xét của nhiều người, trong số họ có một số người như Trần Tam Ngạn (con ông Trần Văn Cung), Vương Minh Tường (con Trung tướng Vương Thừa Vũ), Hoàng Đạo Kính (con ông Hoàng Đạo Thúy), Nguyễn Bích Hà (con Bộ trưởng Nguyễn Văn Huyên), Trần Nguyệt Hồng (con Nhà sử học Trần Huy Liệu), Võ Hồng Anh (con Đại tướng Võ Nguyên Giáp) và nhiều người khác đã tỏ ra có tư chất làm lãnh đạo ngay từ thời còn đi học. Họ đã được chuẩn bị khá kỹ càng, sẵn sàng đảm trách cương vị lớn, nhiệm vụ quan trọng. Nhưng trên thực tế, họ đã không được làm như vậy. Ví dụ, Trần Tam Ngạn chỉ làm Thư ký cho Giáo sư – Viện sỹ Trần Đại Nghĩa, và nghỉ hưu vào năm 1995, khi mới 51 tuổi.

   Trong lĩnh vực quân sự, chúng ta có thể thấy rõ hơn. Trong số những ông bố của 100 này có 4 đại tướng (Võ Nguyên Giáp, Chu Huy Mân, Văn Tiến Dũng, Lê Trọng Tấn), 2 thượng tướng, 4 trung tướng… Nhưng tất cả những “hạt giống đỏ” công tác trong quân đội, cấp bậc cao nhất chỉ là đại tá. Có những trường hợp đáng tiếc và hơi khó hiểu. Văn Tiến Tình (con Đại tướng Văn Tiến Dũng), học tên lửa ở Liên Xô, chiến đấu bảo vệ Hà Nội, Hải Phòng, giữ cương vị tham mưu trưởng trung đoàn khi còn rất trẻ, nhưng năm 1990 đã về hưu với quân hàm đại tá khi mới 47 tuổi. Lê Đông Hải (con Đại tướng Lê Trọng Tấn) là Giáo sư – Tiến sỹ, được nhiều huân chương, trong đó có Huân chương Chiến công hạng nhất, giải thưởng quốc gia, phục vụ trong quân đội cho đến khi về hưu, nhưng cũng chỉ là đại tá. Rõ ràng, “con đã thua cha”. Thậm chí, cố GS-TS Võ Hồng Anh còn cho rằng, họ không làm nên “trò trống gì” theo cách hiểu chung của xã hội hiện thời.

Thử tìm cách lý giải

   Có một loại ý kiến cho rằng, khi họ trưởng thành, có học vị và tri thức thì Bác Hồ - Người chủ trương gửi họ đi và có kế hoạch sử dụng họ, đã không còn nữa. Do vậy, họ không còn được quan tâm đúng mực nữa, họ không là trung tâm của sự chú ý nữa.

  Quan điểm này ít có sức thuyết phục, vì tuy Bác Hồ không còn nữa, nhưng những cộng sự của Bác, những học trò xuất sắc của Bác vẫn tiếp tục sự nghiệp của Người. Mà họ lại là những người cha ruột của những “hạt giống đỏ”. Đó là các ông Lê Duẩn, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Chu Huy Mân, Văn Tiến Dũng, Lê Trọng Tấn, Nguyễn Văn Huyên, Trần Duy Hưng… Uy tín và quyền lực của những con người này sau năm 1975 là rất lớn. Và hơn ai hết, họ hiểu năng lực của các con mình. Vậy tại sao họ không  đưa ra kế hoạch bố trí những người ruột thịt, tin cậy, xứng đáng cả về đức và tài vào những vị trí quan trọng của đất nước?

Trả lời câu hỏi này, chỉ có thể đoán rằng, cụm từ “con ông, cháu cha”  được xã hội chủ yếu tiếp nhận nó với nghĩa tiêu cực đã phần nào tác động đến họ. Người ta ghét cái câu “con vua nối nghiệp làm vua”, vì vậy, vào thời điểm đó những ông bố có chức, có quyền, nhưng luôn luôn chí công, vô tư, không muốn, và cũng có thể là không dám dùng ảnh hưởng của mình để buộc tập thể, tổ chức sắp xếp có lợi cho con của mình. Thậm chí họ còn hy sinh quyền lợi của con để bảo vệ uy tín của mình. Điều này cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng hơn nữa mới kết luận được, nhưng rõ ràng một phần tư thế kỷ về trước, con cái của những cán bộ chủ chốt hầu như không được nối nghiệp cha. Có thể đây là điều thiệt thòi cho đất nước.

Nhưng thực ra, điều quyết định để những người của nhóm “hạt giống đỏ” không thể trở thành những nhà lãnh đạo có tầm ảnh hưởng lớn nằm ngay trong chính con người họ, quá trình học được giáo dục, đào tạo. Có người nhận xét, họ gần như được đào tạo và giáo dục trong “môi trường chân không” - ở đó không có cái xấu, không có sự dối lừa, không có cách sống “hai mặt”, không có “cửa sau”. Chính GS-TS-KTS Hoàng Đạo Kính nói: Cha mẹ cho chúng ta cuộc đời. Tổ quốc cho chúng ta mảnh đất để yêu, để thương, để phấn đấu và chịu đựng. Nước Nga cho chúng ta sự sung túc của tâm hồn, cái cơ bản để làm người, để ta thực thi bổn phận của con người.

 Nói tóm lại, họ tốt quá, trung thực quá, trong sáng quá và cũng …ngờ nghệch quá! Họ là những con người tốt, nhưng thiếu phẩm chất gì đó…Họ không thể trở thành người lãnh đạo, quản lý vì  khái niệm “chạy chức, chạy quyền” với họ hoàn toàn xa lạ. Thậm chí, họ tỏ ra khó chịu, nếu ai đó tự quảng bá về mình. (Họ được đào tạo khá toàn diện, nhưng chắc là họ chưa biết đến bộ môn khoa học tương đối mới là Publish Relation, mà nay người Việt thường nói tắt là PR!?)

Như vậy, quá trình đào tạo và tự đào tạo của họ cũng có những chỗ xa rời thực tế, không đáp ứng được sự thay đổi của cuộc sống. Có thể, họ là những người hơi cứng nhắc và bảo thủ. Hoặc là xã hội ta có một điều gì đấy không phù hợp với họ? Họ đã lý tưởng hóa một xã hội còn lâu mới đạt đến mức lý tưởng.

Cuộc đời, sự nghiệp và số phận của 100 “hạt giống đỏ” là một phần trong lịch của nước Việt Nam hiện đại. Ở đây có nhiều điều để nêu gương, để học hỏi, để làm theo, để suy ngẫm. Sau khi suy ngẫm kỹ càng mới có thể rút ra bài học kinh nghiệm. Tôi chỉ mới tạm nêu những suy nghĩ của mình.

                                           HBK

Nguồn: http://anhbasam.wordpress.com

http://vn.myblog.yahoo.com/batkhuatho/article?mid=917

--> Read more..

Số lượng người tử nạn bên Bức tường Berlin

Đức-Германия | 09.08.2009

У Берлинской стены погибли 136 человек – новые данные

Kichbu theo http://anonymouse.ru:8000/cgi-bin/nph-proxy2.cgi/010110A/uggc:/=2fjjj.qj-jbeyq.qr/qj/negvpyr/0,,4553051,00.ugzy

 

Tham khảo:

> Bức tường Berlin

http://www.blogosin.org/?p=993

Kichbu

Theo những số liệu mới, bên cạnh Bức tường Berlin từ 1961 đến 1989 tổng số có 136 người thiệt mạng. Tiểu sử của những người này  hiện có thể xem qua các tài liệu nghe nhìn trên internet.

Không ít hơn 136 người đã bị thiệt mạng bên Bức tường Berlin từ 1961 đến 1989. Những số liệu mới này được xác l ập trên cơ sở những kết quả nghiên cứu do Trung tâm nghiên cứu lịch sử hiện đại ở Potsdam và quỹ “Bức tường Berlin” tiến hành. Tổng số kiểm tra 575 trường hợp trường hợp tử vong và nghi ngờ tử vong.

Trong báo cáo được công bố vào ngày thứ ba 11 tháng tám, tại Berlin tiểu sử của 136 người và những nguyên nhân cái chết của họ đã được tái dựng lại. Những thông tin này bây giờ có thể xem trên mạng theo địa chỉ www.chronik-der-mauer.de.

 Danh sách những người chết

Первый убитый у Берлинской стены (архив)Người chết đầu tiên bên Bức tường Berlin. Photo lưu trữ.

Theo như Trung tâm  giáo dục chính trị liên bang trong số 136 người bị chết bên Bức tường Berlin có 98 người vượt biên giới từ  Cộng hòa dân chủ Đức, 30 người - những người dân của Đông và Tây Berlin không có ý định chạy sang phía Tây. Còn thêm 8 nạn nhân là những lính biên phòng.

Cho đến nay số lượng người chết bên Bức tường Berlin giao động từ 92 đến 200 người.—Kichbu--

---

У Берлинской стены погибли 136 человек – новые данные

Согласно новым данным, у Берлинской стены с 1961 по 1989 год погибли в общей сложности 136 человек. Биографии этих людей, снабженные аудио-, видео- и фотоматериалами, можно теперь найти в интернете.

Не менее 136 человек погибли у Берлинской стены в период с 1961 по 1989 год. Эти новые данные основаны на результатах совместного исследования, проведенного Центром изучения современной истории в Потсдаме и фондом "Берлинская стена". Всего было проверено 575 случаев со смертельным исходом и с подозрением на смертельный исход.

В докладе, который будет обнародован во вторник, 11 августа, в Берлине, реконструированы биографии этих 136 человек и обстоятельства их гибели. Эти сведения, снабженные аудио-, видео- и фотоматериалами, теперь доступны в интернете по адресу: www.chronik-der-mauer.de.

Список жертв

Как сообщает Федеральный центр политического образования, из 136 погибших у Берлинской стены 98 были беглецами из ГДР, 30 человек – жители Восточного и Западного Берлина – погибли, не имея намерения бежать на Запад. Еще 8 жертв являются пограничниками.

До сих пор данные о числе людей, погибших у Берлинской стены, существенно разнились – от 92 до свыше 200 человек.

СР/AP/epd
Редактор: Андрей Кобяков

--> Read more..

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

Những thứ giả dối không sinh ra từ trong lòng Hà Nội

Những thứ giả dối không sinh ra từ trong lòng Hà Nội

Kichbu theo nguồn:

 cho1

http://blog.36pho.vn/2009/08/nhung-thu-gia-doi-khong-sinh-ra-tu-trong-long-ha-noi/

Dạo mới về học (năm 1958), các ngày nghỉ, tôi về với bố mẹ ở gần ngã tư Vọng. Thế là tôi quen chợ Mơ. Chợ Mơ là chợ đầu mối.
Phần nhiều bán buôn hàng tươi sống, bán cả mớ, cả rổ, cả gánh. Bán lẻ cũng rẻ. Mua một mớ rau, một con cá, một lạng tôm, một thìa muối cũng có. Mà người bán hàng lúc nào cũng tươi roi rói.

Một lần được lĩnh lương ở trường, tôi ghé chợ Mơ định mua con vịt về uống rượu với bố. Vào chợ đúng là trên trời dưới vịt, vịt nào cũng đầy rọ. Tôi muốn mua một con, không biết hỏi ai? Nhìn thấy một chị bán vịt, trắng trẻo, gọn ghẽ, vẻ lành lành, tôi hỏi mua một con. Chị bán vịt nhìn tôi hỏi:

- Anh mua vịt đực hay vịt cái.

Tôi ớ ra, mua một con vịt mà cũng…

Hóa ra, sau đó tôi mới hiểu chị bán vịt hỏi tôi là để xem nếu có ăn tiết canh thì để chị chọn cho con vịt đực. Chị bán hàng còn niềm nở dặn cặn kẽ, làm lông thế nào, cắt tiết ngang tai chứ đừng cắt ở cổ họng… Cũng là tình cờ, một lần đến nhà người bạn ở Hà Nội, tôi gặp chị bán vịt, chị cười và nói: “Hôm ấy, tôi biết ngay là cậu không biết đi chợ mà”…

 cho-hom

Sống ở Hà Nội, gần chợ nào thì đi chợ ấy. ấy là cái thời, chợ “cóc”, chợ vỉa hè chưa “chồm chỗm” như hiện nay. Có lần vào chợ Hôm mua mớ rau, vừa mua xong thì tôi nghe có người nhắc: “Người ta đàn ông đàn ang, sao lại bán hàng như thế?”. Đúng là lần ấy tôi mua phải mớ rau muống độn cọng già, lá nẫu ở bên trong. Tò mò tôi quay lại dãy hàng rau thì được biết người nhắc câu đó là chị hàng rau vốn là công nhân người Hà Nội về nghỉ mất sức và cô hàng rau kia từ nơi khác đến. Đi chợ, dù bất cứ chợ nào, ai là người Hà Nội, gốc Hà Nội, cũng dễ nhận ra.

Tôi đã một lần lấy làm xấu hổ khi đi mua rau thơm, tôi hỏi một bà cụ mua rau húng chó. Bà cụ đã ân cần nói: Ôi húng chó nghe thô lắm. Người Hà Nội gọi là húng quế. Còn húng Láng chính là “thơm”, cái thơm khác với thứ rau cũng gọi là húng nhưng có mùi bạc hà ngăn ngắt đắng. Cùng là một thứ rau nhưng người Hà Nội gọi lại khác. Lời ngọc đã tặng cho rau là rau vàng, khiến cho loài rau bé nhỏ đỡ tủi thân.

Hay đi chợ mua thịt cũng vậy, người bán hàng mời khách: “Bác xơi và dùng thứ nào ạ?”, chứ không hỏi là ăn mông, ăn vai, hay ăn khấu đuôi. Người Hà Nội gọi “khấu đuôi” là “nõn đuôi”, thịt cẳng bò, móng bò gọi là “vó bò”, chưa ăn đã thấy xuôi miệng. Đi chợ còn được trông, được nghe, được biết nhiều thứ lắm. Chợ ấy mà, có gì bày hết cả ra.

Chợ Đồng Xuân hàng trăm năm nay, thứ gì cũng có, song mỗi lần đi chợ tôi vẫn cảm thấy mình bỡ ngỡ nhưng không xa lạ. Mùi chợ và cả tiếng hót của bầy chim cảnh. Thật lạ là cả mùi mắm tôm ở quầy bún đậu cũng thấy thơm. Còn nhớ những chậu mắm tôm đặc mịn như chậu sáp ong, không một con ruồi bay đến, từng chai mắm “chắt” trong veo vừa chấm vừa húp mà không bị đau bụng.

Bún thang có mắm tôm đấy, mắm tôm sạch. Từng có câu “Chợ Đồng Xuân khuân về yên chí!”. Câu ca của niềm tin ấy có dừng lại vào lúc nào, ở đâu tôi không rõ nhưng trong tôi vẫn tha thiết một hy vọng đẹp tươi hơn. Một buổi lại vào chợ Đồng Xuân, tôi ngỡ ngàng. Đẹp quá! Đẹp hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi đến chợ Đồng Xuân. Nhưng còn chút bâng khuâng thời còn trẻ: Nay còn “khách nhớ nhà hàng” thăm thẳm không nhỉ? Chắc còn có khi người Hà Nội vẫn còn đây. Bởi thời @ không thể thiếu ân tình.

Nói thế để đừng quên chợ Hà Nội còn có mảng xô bồ. Những thứ giả dối không sinh ra từ trong lòng Hà Nội. Chính vì thế người Hà Nội, người ở Hà Nội nhiều năm thường chỉ mua hàng của người bán hàng quen.

 cho2

Một dạo Mỹ ném bom Hà Nội, chợ Hàng Da và chợ Cửa Nam sầm uất các món hàng ăn. Bánh giò chợ Cửa Nam, giò, chả chợ Hàng Da lẫn những bỗ bã. Chỉ có một bà bán giò chả ngồi ở trước chợ, chếch rạp Hồng Hà là được cụ Nguyễn Tuân hay đến mua giò nhắm rượu.

Về sau, vắng bà giò chả ấy cụ Nguyễn Tuân thôi ghé qua chợ Hàng Da và cũng từ ấy chợ Hàng Da hết tiếng là chợ giò chả. Chả là bà lão vốn là hậu duệ của một gia đình làm giò chả nổi tiếng ở Hà Nội. Lúc bà lão mất không có con cháu nào kế thừa. Tôi cũng tình cờ do hay mua giò chả nên biết chuyện mà cũng không biết cụ Nguyễn Tuân cũng mua hàng ở đấy.

Tôi đã đi chợ trong nhiều năm, túi thì nhẹ, mua thì ít mà nay nhớ lại hóa ra mình mang về được nhiều quá. Nhiều giá trị của Hà Nội, người Hà Nội.

Theo ANTD

--> Read more..

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009

Đập thủy điện ở Trung Quốc làm đảo lộn sông Mekong

 Chưa có một hiệp định quốc tế nào đề cập đến việc khai thác các sông xuyên quốc gia, Trung Quốc đang nắm ưu thế, kiểm soát nước ở thượng nguồn sông Mekong.


Bài viết  là những nghiên cứu và quan điểm cá nhân của Michael Richardson, học giả nghiên cứu tại Viện Đông Nam Á học có trụ sở tại Singapore về những ảnh hưởng của việc xây dựng đập thủy điện tại Trung Quốc.

Trở lại năm 1986, việc Trung Quốc bắt đầu xây dựng chuỗi các đập thủy điện đầu tiên không mấy thu hút được sự chú ý của các nước hạ lưu Đông Nam Á. Nhưng vào thời điểm hiện tại, khi Trung Quốc đang đẩy nhanh tiến độ xây dựng đập thủy điện thứ 4 ở thượng lưu sông Mekong thì những quan ngại về tác động của chúng tới môi trường trong khu vực ngày càng tăng.
 

Ảnh: lookatvietnam.com


Thêm vào đó, những bất đồng giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á khiến việc đưa ra một giải pháp có sự đồng thuận của cả 2 bên gần như là không thể.

Bốn quốc gia ở hạ lưu sông Mekong gồm Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, và Lào quan ngại trước việc Trung Quốc khai thác thủy lực của sông Mekong và thay đổi dòng chảy tự nhiên của nó trên quy mô lớn. Trên 60 triệu dân sống ven sông sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ bởi những hoạt động trên thượng nguồn.

Báo cáo của Chương trình Môi trường Liên Hợp Quốc (UNEP) và Viện Công nghệ châu Á (AIT) có cảnh báo rằng kế hoạch của Trung Quốc xây dựng 8 đập trên sông Mekong (phần chảy qua Trung Quốc có tên Lancang), có thể đe dọa đáng kể tới bản thân con sông cũng như tài nguyên tự nhiên của nó.

Vào tháng 6, Thủ tướng Thái Lan đã xuất trình một đệ đơn yêu cầu tạm dừng việc xây dựng đập. 11,000 người đã ký vào đơn, phần đông trong số đó là nông dân và ngư dân kiếm sống ven sông.

Có một số chuyên gia cho rằng nếu các bên đều nhìn nhận theo hướng phê phán vấn đề này thì quan hệ giữa Trung Quốc và láng giềng Đông Nam Á có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng với việc sức mạnh và ảnh hưởng của Trung Quốc ngày một tăng, chính phủ ở các quốc gia trên đã chọn giải pháp im lặng.

Lào, Campuchia và Thái Lan đã đề xuất các kế hoạch xây dựng đập trên những phần sông Mekong chảy qua địa phận nước mình. Trong khi đó, Việt Nam lên tiếng yêu cầu Trung Quốc xem xét các trường hợp môi trường địa phương bị ảnh hưởng bởi các đập ở thượng nguồn.

Rất nhiều người cho rằng Mekong là dòng sông của Đông Nam Á, nhưng thực ra khởi nguồn của nó là từ cao nguyên Tây Tạng. Một nửa chiều dài của nó chảy qua tỉnh Vân Nam Trung Quốc trước khi đi qua Đông Nam Á.

Vì hiện nay chưa có một hiệp định quốc tế nào đề cập đến việc khai thác các sông xuyên quốc gia, Trung Quốc đang nắm ưu thế, kiểm soát nước ở thượng nguồn sông Mekong. Trung Quốc có quyền phát triển phần sông chảy qua địa phận nước mình nếu thấy phù hợp và tự ý thực hiện không cần sự tư vấn của các quốc gia láng giềng, càng không cần sự đồng tình của họ.

Lưu vực sông Mekong nhận nước từ một diện tích 795,000 km2. Ủy hội sông Mekong (MRC) một tổ chức đa chính phủ thành lập năm 1995 bởi bốn nước hạ du sông Mekong đã ước tính rằng riêng tiềm năng thủy điện của hạ lưu đã lên tới con số khổng lồ 30,000 MW.

Nhưng MRC cũng nhận định rằng có những thách thức lớn trong việc cân bằng giữa lợi ích của việc xây đập là năng lượng sạch, dự trữ nước, và kiểm soát lũ với những tác động tiêu cực khác. Đó là việc di dân, ngăn cản dòng di chuyển lên xuống của cá, và thay đổi dòng chảy của nước và phù sa.

Các đập tại Vân Nam sẽ sản sinh ra 15,500 MW điện cho các thành phố và các nhà máy, giúp thay thế các nhiên liệu ô nhiễm mà cụ thể ở đây là than và dầu. Tám đập này có công suất tương đương với 30 nhà máy nhiệt điệt cỡ lớn.

Đập thứ 4 trên sông Mekong ở Trung Quốc tại Tiểu Loan (Xiaowan) sẽ hoàn thành vào năm 2012 với chi phí gần 4 tỉ đô la Mỹ. Tường đập sẽ giữ kỷ lục cao nhất thế giới với chiều cao 292m. Hồ chứa của nó sẽ chứa 15 tỉ m3 nước, gấp 5 lần khả năng lưu trữ của 3 đập còn lại cộng lại.

Kể từ cuối năm 2008, khi các kỹ sư Trung Quốc đóng cửa kênh rẽ nước của đập thủy điện Tiểu Loan, hồ nước đã được làm đầy để chuẩn bị cho việc chạy tuốc bin điện đầu tiên vào tháng 9. Khi đầy, diện tích hồ chứa vào khoảng trên 190 m2. Với khả năng sinh ra 4,200 MW điện, Tiểu Loan sẽ là đập lớn nhất trên sông Mekong.

Tuy nhiên Trung Quốc đang dự tính hoàn thành một đập khác dưới đập Tiểu Loan tại Nọa Trát Độ (Nouzhadu). Tuy không cao bằng nhưng nó sẽ chứa một thể tích nước lớn hơn gần 23 tỉ m3 và sinh ra 5,000 MW điện.

Giới chức Trung Quốc đảm bảo rằng các đập tại Vân Nam có những tác động tích cực đến môi trường. Họ nói bằng việc giữ nước lại trong mùa mưa, các đập sẽ giúp kiểm soát lũ lụt và xói lở bờ sông ở hạ du. Ngược lại, việc tháo nước từ bể chứa để sinh điện vào mùa hè sẽ cải thiện tình trạng thiếu nước ở hạ du sông Mekong vào mùa khô.

Tuy nhiên, theo báo cáo của UNEP-AIT, Tonle Sap, nơi trú ngụ của các loài cá hạ lưu sông Mekong, và đồng bằng sông Cửu Long - vựa lúa của Việt Nam, có nguy cơ gặp bất lợi do những thay đổi từ chu kỳ lũ lụt và hạn hán đặc biệt của sông Mekong.

Hồ Tonle Sap nối với sông Mekong bởi sông Tonle Sap. Các nhà khoa học đang lo lắng rằng việc giảm bớt dòng nước lũ tự nhiên của sông Mekong sẽ dẫn tới mực nước hồ bị xuống thấp, ảnh hưởng đến trữ lượng cá vốn đã và đang chịu sức ép từ việc khai thác quá mức và ô nhiễm môi trường.

Mối quan tâm của Việt Nam chính là lượng nước bị mất đi sẽ làm trầm trọng hóa vấn đề vùng trũng tại Đồng bằng sông Cửu Long đang bị nước biển xâm chiếm. Biến đổi khí hậu và hiện tượng tăng mực nước biển có thể dẫn đến nguy cơ một diện tích lớn đất canh tác nông nghiệp bị xâm thực và hàng triệu người phải chuyển chỗ vào cuối thế kỷ này.

Ủy hội sông Mekong (MRC) đã thảo luận hợp tác kỹ thuật với các chuyên gia Trung Quốc để đưa ra các nhận định, đánh giá về những thay đổi của hạ lưu sông dưới tác động của việc phát triển thủy điện.

Nhưng Trung Quốc từ chối việc tham gia MRC cũng như xem xét các hướng dẫn quản lý tài nguyên của MRC. Trung Quốc mong muốn vai trò của mình chỉ dừng lại ở mức đối tác đối thoại. Một khi trở thành viên chính thức của MRC, các kế hoạch đập thủy điện của Trung Quốc sẽ bị MRC phân tích chi tiết đồng thời sức ép lên Bắc Kinh sẽ gia tăng, khiến Trung Quốc phải xét đến lợi ích của các nước còn lại trong kế hoạch của mình.

Trong khi việc xây dựng đập tại Trung Quốc tiến triển theo đúng kế hoạch, các đề án tương tự tại các phần sông Mekong ở Đông Nam Á đã bị tạm dừng. Trước khi các nền kinh tế hướng xuất khẩu của châu Á bị tác động mạnh bởi khủng khoảng kinh tế toàn cầu, Campuchia, Lào, và Thái Lan đã thông báo các kế hoạch xây dựng đập tại hạ lưu sông Mekong.

Hiện nay tại Lào, sông Mekong sản xuất ra được trên 3,200 MW điện. Nhưng ngay cả việc sản xuất điện này cũng không tránh được tác động của cuộc khủng hoảng. Thái Lan, khách hàng tiêu thụ điện chính tại hạ du sông Mekong đã thông báo sẽ cắt giảm đáng kể lượng điện nhập khẩu từ Lào.

Mặt tích cực ở đây là chính lúc này, các nước Đông Nam Á có một khoảng lặng để nhìn nhận lại những ảnh hưởng của việc xây dựng đập trên sông Mekong đến cuộc sống của những người dân ở lưu vực sông. Tuy nhiên, không một kế hoạch quản lý sông Mekong thực sự hiệu quả nào có thể được đưa ra nếu không có sự tham gia đầy đủ của Trung Quốc.

Bắc Kinh đang có ý định hội nhập kinh tế sâu sắc hơn với các nước Đông Nam Á trong đó có việc hợp tác về thương mại, đầu tư, truyền thông, vận tải, và năng lượng với các nước tiểu vùng sông Mekong. Nhưng chiến lược này có thể đem lại kết quả ngược lại sự mong đợi nếu các nước trong khu vực đưa ra kết luận rằng các đập thủy điện của Trung Quốc đang có tác động ngược đến sự phát triển của họ trong tương lai.

  • Quỳnh Anh (dịch từ Yaleglobal.yale.edu)

Nguồn: http://tuanvietnam.net/vn/thongtindachieu/7554/index.aspx

--> Read more..

Steps


Flag Counter