TIẾNG VỌNG CỦA NHỮNG BƯỚC CHÂN
A. G. Pristavkin -Nhà văn Nga
Kichbu posted on 02.9.2012
12 giờ đêm, giữa Moscow, tôi đi trên phố
tịnh không một bóng người. Đâu đó, khoảng cạnh Nhà hát Pushkin, tôi đi kịp một
cô bé chừng mươi tuổi. Tôi không biết phía trước mình là một cô bé mù. Cô bé đi
dò dẫm theo hè phố. Dừng bước trong chốc lát. Vòng tránh cột điện. Tôi đi qua
cô bé và ngoái đầu nhìn lại. Lắng nghe bước chân của tôi, cô bé lặng lẽ đi theo
sau tôi. Đến quảng trường Puskin, tôi rẽ lối. Bỗng chốc, tôi ngoái đầu nhìn
lại, cô bé mù sẽ đi về đâu.
Cô bé dừng lại ở ngã tư, đầu
ngẫng cao, chăm chú lắng nghe. Cô đợi người qua đường để bám theo qua phố. Trên
đường không một bóng khách bộ hành. Cách cô bé chừng vài bước chân là những
chiếc xe phóng vun vút. Tôi quay lại, tiến gần đến cô bé:
- Em về đâu ?
Cô bé mù không một chút mảy
may ngạc nhiên:
- Anh làm ơn dẫn em qua
đường.
- Thế còn bây giờ ?
- Em ở gần đây ạ. Em tự đi
được, cám ơn anh.
Nói rồi, cô bé đứng lại, tần
ngần, tìm nghe tiếng bước chân của khách bộ hành.
Cuộc gặp gỡ của tôi và cô bé
kết thúc.
Mãi về sau tôi mới hiểu ra:
" Chúng ta thường quên,
sau chúng ta còn lại tiếng vọng của những bước chân. Và vì thế, chúng ta cần
phải đi thế nào cho đúng, để đừng đánh lừa những người khác, những người tin
tưởng vào chúng ta và đi theo chúng ta."
Chuyện chỉ có như thế.
---
Kichbu chuyển ngữ
---
Kichbu chuyển ngữ
Đây là một trong số bài Kichbu thích nhất..:)
Trả lờiXóa