Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Sao phải cảnh giác cả với lòng nhân ái?

Sao phải cảnh giác cả với lòng nhân ái?

Gần tháng nay, báo giấy và báo mạng lại đưa tin gây chấn động: từ "ngôi nhà mở" (nơi mười năm nay các nhà hảo tâm vẫn yên chí đây là địa chỉ của tình thương, trực thuộc Hội LHTN Đồng Nai), bốn em từ 5 - 13 tuổi bỗng dưng trốn khỏi "tổ ấm", lang thang xa tới 30km với thương tích đầy mình chẳng kém bé Hào Anh ở Cà Mau.

Các em khai phải bỏ trốn vì bị đôi vợ chồng cán bộ Đoàn - lại một đôi vợ chồng kiểu chủ trại nuôi tôm Cà Mau - những người được ủy nhiệm thay mặt tổ chức nuôi dạy các em đánh đập dã man. Phía được coi là thủ phạm đày đọa tàn nhẫn các em thì thanh minh chuyện đó không có, chỉ là do các em... bịa ra. Thương tích và vết sẹo trên người cũng tự các em gây ra!

Trong thâm tâm, ai cũng cầu mong, một địa ngục ao tôm Đầm Dơi, một em Bình bị chủ quán phở gí sắt nung đỏ làm cháy thịt ngay giữa thủ đô năm nào là quá đủ. Ước gì cuộc điều tra được công tâm, cho kết quả âm tính, chuyện thời trung cổ này ở Đồng Nai là không có thật, chỉ là do trẻ hư dại dột bịa ra. Nếu vậy thì cũng bớt được xót xa trong lòng người đời, đỡ thất vọng với những kẻ "miệng Phật tâm xà" hô khẩu hiệu "tất cả vì con em chúng ta!" mà tay nhúng đầu các em vào lu nước, trục lợi dưới cái vỏ yêu trẻ và từ thiện.

Cũng trong thời gian này, người ta phát hiện trong hang đá, em Đinh Văn Diết người thôn Tân Hiệp (xã Trà Sơn - Bắc Trà My - Quảng Nam) đang sống như "người rừng" cả tháng nay sau khi trốn khỏi một mỏ vàng tư nhân trong vùng. Em thà làm thú, lở loét, hôi thối và chắc chắn là chết trong hang hơn là trở về với đồng loại ở bửng vàng. Rồi vụ bà "bảo mẫu" tên Phụng ở Bình Dương ra "đòn nước" mấy năm liền với bé Ngân ba tuổi cũng như nhiều em khác được gửi cho bà nuôi dạy để kiếm sống. Dồn dập chuyện bạo hành trẻ em!

Không ai biết được sự thật ở Tỉnh Đoàn Đồng Nai có thể khác đi bao nhiêu so với báo chí viết vì công an điều tra chưa xong. Nhưng một câu hỏi được đặt ra: vì sao các em lại dại dột trốn khỏi một chốn "thiên đường" như "nhà mở" của Hội LHTN Đồng Nai? Vì sao vợ chồng bà Lan yêu các em như thế, chăm sóc các em như thế (theo lời bà Lan thanh minh với báo chí) mà các em lại bỏ trốn? Vì sao thương tích đầy mình các em trong khi các em vẫn ở trong nhà mở? Vì sao ai cũng muốn làm người, còn em Diết thì chẳng thà làm thú, chết đói trong rừng chứ không muốn trở lại sống với đồng loại? Vì sao và vì sao?

Chúng ta sẽ không lạ khi những ông chủ dựng lên địa ngục trần gian để bóc lột lao động trẻ con thân cô thế yếu như vụ quán phở Hà Nội, vuông tôm Đầm Dơi hay các bửng vàng, các mỏ than lậu. Nhưng ai cũng bị sốc và thật cay đắng khi thấy có không ít "sư hổ mang" bị phanh phui.

Cơ sở từ thiện chăm nuôi trẻ được lập ra rất nhiều, nhưng lòng nhân ái đã bị lợi dụng triệt để. Như không ít người quảng cáo thương hiệu và diễn trò hứa lèo qua các cuộc đấu giá từ thiện, không ít cơ sở tình thương được lập ra dưới chiêu bài nhân ái nhưng thực chất là những chốn đày ải trẻ con, biến chúng thành "cái bang" bất đắc dĩ để ai đó làm giàu bằng tiền tài trợ.

Vụ buôn bán 323 trẻ em mồ côi làm con nuôi cho nước ngoài ở Nam Định bị đưa ra tòa vẫn chưa nguội trong ký ức người dân. Cho nên dư luận sôi sục lên khi phát hiện trẻ con năm sáu tuổi phải "vượt ngục" khỏi một cơ sở hàng chục năm nay vẫn tự khoe là nhiều thành tích nuôi dạy, cưu mang trẻ lang thang, mồ côi cũng là dễ hiểu. Khéo từ thiện đang trở thành một nghề kiếm sống.

Con Người, hãy cảnh giác! (Julius Fucik*). Nhưng phải cảnh giác cả với lòng nhân ái thì hãy tự hỏi chúng ta phải tiếp tục sống như thế nào đây?

Theo Phụ nữ TP.HCM

 

---

(*) Nhà văn Tiệp khắc, tác giả của cuốn sách nổi tiếng Viết dưới giá treo cổ

2 nhận xét:

Steps


Flag Counter