Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Gửi các bậc cha mẹ của Liên bang Xô Viết



Родителям СССР


Rita Shevchenko


Kichbu posted on 09.05.2013





Tôi đã hai năm nay dự tính viết  bài này. Tuy nhiên, các ý nghĩ không thể nào sắp xếp được một cách mạch lạc. Đôi khi có những nghi ngờ xâm chiếm lấy tôi, liệu tôi có quyền (về chuyên môn tôi không phải là nhà giáo dục) để bàn luận về đề tài giáo dục con cái và hơn thế khuyên bảo điều gì đó. Và bây giờ tôi muốn bày tỏ những suy nghĩ và trăn trở của mình như một người làm mẹ. Và tôi hy vọng rằng bài viết của tôi sẽ giúp nhìn vào tình hình ngày hôm nay các nước cộng hòa của Liên Xô cũ qua con mắt những người làm cha  làm mẹ. Qua con mắt của của những người cha và của những người mẹ.

Đất nước của tôi. Tổ quốc của tôi. Đế quốc Nga, Liên bang Xô Viết. Từ thủa bé, tôi tự hào về Tổ quốc của mình. Tôi cho rằng tôi đã có diễm phúc kỳ lạ được sinh ra ở Liên Xô. Tôi say sưa đọc lịch sử. Các cuộc bạo loạn. Các cuộc khởi nghĩa của nhân dân. Những trận đánh vĩ đại. NHƯNG ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT – CON NGƯỜI, NHỮNG CON NGƯỜI ĐÃ LÀM CHO ĐẤT NƯỚC CỦA TÔI TRỞ NÊN VĨ ĐẠI. Một đất nước mà không ai không bao giờ có thể bắt quỳ gối. Một đất nước mà trong đó cảm nhận được sức mạnh. Sức mạnh bên trong, sự mạnh tâm hồn. Các nhà văn và nhà thơ. Các nhà khoa học và nhà phát minh. Những công nhân và nông dân. Dân tộc của tôi, nhân dân của tôi. Nhân dân của tôi với lòng dũng cảm phi thường và lòng ngoan cường đã chiến đấu. Nhân dân của tôi với sự cần cù chưa từng có đã học tập nghiên cứu và phát minh. Nhân dân của tôi với sức bền bỉ kỳ lạ và tình yêu lao động đã xây dựng những nhà máy và công xưởng. Nhân dân của tôi  với lòng khát khao vô bờ bến vươn tới nhận thức đã chính phục những vùng rộng lớn phía Bắc. Nhân dân của tôi là những người đầu tiên bay vào vũ trụ. Nhân dân của tôi với sức mạnh bên trong to lớn đã sống và chết.

Tôi luôn luôn tự hào về những người như vậy và luôn luôn ước mơ được giống như họ. Mỗi thế hệ các dân tộc của Đế quốc Nga và sau đó của cả những người Xô Viết đã ghi trang sử của mình vào lịch sử đất nước của tôi. Mỗi thế hệ đã sống khó khăn và phức tạp, như con người trên con đường của mình phạm những sai lầm hữu ý hoặc vô tình. Vấp ngã, nhưng đứng dậy và tiến lên phía trước.

Những thế hệ của nhân dân Liên Xô cũng không giống nhau. Tuy nhiên, những gì tổ tiên ông cha của chúng ta gây dựng nên, làm kinh ngạc bởi quy mô của mình và sự đột phá chưa từng có. Bằng khát vọng chưa từng có. Những gì họ tạo dựng được trong lát cắt ngắn ngủi của thời gian như vậy làm kinh ngạc bởi những điều  tưởng như không thể của mình. Họ đã sáng tạo nên biết bao điều trước chiến tranh! Kế hoạch GOERLO. Hàng nghìn công xưởng và nhà máy được xây dựng. Những người nông dân và công nhân của ngày hôm qua đã trở thành những nhà giáo, bác sĩ, tướng lĩnh và nhà khoa học. Một loạt các ngành được dựng nên từ số không. Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Những thất bại đầu tiên và những chiến công đầu tiên. Những chiến công của con người làm kinh ngạc bởi lòng dũng cảm và kiên cường của mình. Làm sao họ có thể chịu đựng được những mất mát và nổi đau đến nhường ấy? Tinh thần kiên cường và lòng dũng cảm của con người chống lại sự tàn bạo vô nhân tính. Những người già cả và người lớn, phụ nữ và trẻ em đã chiến đấu và lao động. Nhân dân Liên Xô đã chiến đấu dũng cảm trên các mặt trận của cuộc chiến tranh và sau lưng của quân thù. Nhân dân Liên Xô đã chiến đấu, và, dũng cảm chấp nhận cái chết. Những người dân, nhân dân Liên Xô. Những con người của Tổ quốc của tôi.

Họ luôn luôn như thế, trong tất cả các thế hệ. Những chiến thắng vĩ đại của quá khứ đã tiền định những chiến thắng vĩ đại nhất của tương lai. Những hành động dũng cảm đã sinh ra những sự nghiệp vĩ đại. Và những con người vĩ đại của quá khứ đã sinh ra và nuôi dưỡng những con người vĩ đại của tương lai. Điều này luôn luôn là như thế. Và tôi không biết liệu ngày hôm nay sẽ được như vậy không.

 Новость на Newsland: Родителям СССР

Tôi không thể khẳng định và nhìn thấy tương lai, nhưng hiện tại mà  giờ đây tôi thấy làm tôi sợ hãi. Nó làm tôi sợ hãi bởi tính tham lam, nhỏ nhen và tầm thường của chúng. Xung quanh tất cả bỗng nhiên trở nên dung tục và nom như chiếc cốc nhựa dùng một lần: dùng xong và vứt đi. Những suy nghĩ, hành động và khát vọng đã trở nên rẻ rúng đến xấu hổ. Không điều gì có thể suy tính được cho ngày mai. Tất cả mọi thứ chỉ nhằm cho hôm nay, cho bây giờ.

Tồn tại quyết định ý thức. Đó là chân lý hiển nhiên tồn tại trong tất cả mọi thời đại. "Vì niềm tin, Sa hoàng và Tổ quốc".  "Vì Tổ quốc, vì Stalin". Thời gian trôi đi. Các sa hoàng đã được thay thế bởi các tổng bí thư. Tuy nhiên, "vì Tổ quốc", " vì Đất nước" vẫn còn mãi mãi. Và trong thời Xô Viết, Tổ quốc là thượng tôn.

Còn tồn tại hôm nay. Tồn tại như thế nào đang hình thành ý thức của con cái của chúng ta hôm nay? Mỗi đứa bé bắt đầu con đường sống của mình từ cha mẹ, từ gia đình. Tuy nhiên cuộc sống không giới hạn chỉ bởi gia đình. Trường mẫu giáo, trường học, nơi làm việc và thế giới xung quanh. Một thế xung quanh chúng ta phức tạp và không đồng nhất. Mỗi âm thanh, mỗi bài ca, mỗi cuốn sách. Mỗi lời nói, mỗi việc làm, mỗi hành động. Mỗi con người mà chúng ta gặp trên đường, tác động đến chúng ta, đến cuộc sống của chúng ta. Quá khứ và hiện tại, đan xen với nhau, tiền định tương lai của chúng ta: những suy nghĩ của chúng ta, quan điểm của chúng ta, những hành động của chúng ta.

Hãy nhớ lại thời thơ ấu của mình. Chúng ta được dạy phân biệt rõ ràng thế nào là điều tốt, thế nào là cái xấu. Học, học và học… Một người vì mọi người và mọi người vì một người ... Mình ngã, bạn nâng… Phim ảnh, nhạc, sách, bài thơ và các bài hát đã dạy chúng ta trở nên tốt hơn. Dạy mạnh mẽ hơn. Dạy trong sáng hơn. Dạy vững vàng hơn. Dạy can đảm hơn. Dạy rất khiêm tốn hơn. Dạy vươn đến điều quan trọng nhất - trở thành con người chân chính.

Và còn hôm nay. Những bộ phim "Phim hay nhất", "Cùng nhau hạnh phúc", "Những quả trứng của số phận", "Hitle toi mạng", "Voroniny", "Người bảo mẫu của chúng ta", "Sự trớ trêu của số phận-2”, "Chuyện tình công sở-2"…. Các chương trình truyền hình:"Sự khác biệt "," Cửa sổ","Ngôi nhà"….Các ca sĩ Dima Bilan, Stas Mikhailov, Nikolai Baskov, Grigory Leps, Timothy….Các nữ ca sĩ Julia Savicheva, Alsou, Victoria Dayneko, Zara, Bianca, Maria Rasputin…

Từ màn hình TV là những chương trình giết người, cưỡng hiếp và trộm cướp. Tin tức về tai nạn, giết người, trộm cắp và diễu hành của những kẻ đồng tính. Nhưng bộ phim về xã hội đen, những kẻ giết người và những kẻ đồng tính. Quyền lực cũng không tha , cũng bán và mua. Trộm cắp và tham nhũng trong mọi lĩnh vực của cuộc sống: từ nhà hộ sinh cho đến công ty tang lễ. Bạn gái của tôi -  thành viên của hội đồng cha mẹ học sinh của nhà trường – kể rằng hiệu trưởng nhà trường nói với cô ấy: “Bây giờ chúng tôi đơn giản hơn với các bậc cha mẹ. Họ đã trải qua nhà trẻ, nơi được chiều chuộng. Bởi vậy, họ dễ dàng đưa tiền hơn". Tôi, nói thật, rất sửng sốt và cảm thấy bị xúc phạm vì một quan điểm sống như vậy. Tuy nhiên, bình tâm lại với ấn tượng đầu tiên, tôi nghĩ, nhưng chúng ta cũng là những người có lỗi. Chúng ta đã cúi đầu, cố gắng không phải nghĩ ngợi, để phải sống. Chúng ta không còn sống, chúng ta đã bắt đầu phải sống sót.

Và bây giờ những hiệu trưởng như thế, những người như thế làm lãnh đạo: của nhà trẻ , trường học, các tổ chức khác nhau. Những người này đang hình thành ý thức của con cái của chúng ta, bắt đầu từ nhà trẻ và trường học. TV, mà từ màn hình của nó xuất hiện những kẻ tội phạm, những kẻ nam nữ đồng tính, bổ sung cho sự tồn tại. Tất cả có giá của nó trong những cơ sở ước lệ. Sinh đẻ, chữa bệnh, học tập, cuộc sống và cái chết. Tất cả mọi thứ có thể được mua và bán: giấy chứng nhận y tế và văn bằng tốt nghiệp, chứng chỉ và giấy phép lái xe, danh dự và lương tâm. Không còn phải xấu hổ cả đưa và nhận hối lộ. Đã không còn xấu hổ nữa. Chính quyền không biết xấu hổ để ăn cắp. Các cô gái từ Femen, không hổ thẹn khi trút bỏ quần áo. Các ca sĩ và nghệ sĩ đánh bóng bằng định hường phi truyền thống của mình. Các nữ diễn viên và ca sĩ, không xấu hổ, phơi bày cơ thể trên các tạp chí giành cho đàn ông. Các bác sĩ không xấu hổ và nêu giá cho ca phẫu thuật. Các thầy cô giáo, không còn đỏ mặt, nhận phong bì được chìa ra. Đây là những người hình thành quan điểm ​​của con cái chúng ta. Đây là sự tồn tại hình thành ý thức của con cái của chúng ta.

Sự thật, nghĩa vụ, danh dự, lương tâm, lao động, bình đẳng và tình anh em chỉ còn lại trong quá khứ mà đối với con em của chúng ta chúng đã bị xóa  bỏ. Xóa từ cuộc sống của chúng cả những tác phẩm của các nhà văn và nhà thơ Xô Viết. Xóa khỏi cuộc sống của chúng những bài hát của nhạc sĩ Liên Xô. Cuộc sống của của nhân dân Liên Xô đã bị bôi đen. Lao động quên mình bị nhạo báng. Cuộc sống của những người lính Xô Viết ngã xuống bị phỉ báng và xuyên tạc. Và người ta đang tiếp tục vùi dập tất cả những gì gắn bó với Liên bang Xô.

Và ngày hôm nay, mỗi công dân Xô Viết, mỗi người cha, mỗi người mẹ cần phải suy nghĩ con cái của chúng ta trở nên như thế nào và tương lai của chúng sẽ ra sao. Chúng tôi, những người làm cha mẹ cố gắng lo cái  ăn cái mặc cho chúng và nuôi chúng lớn lên mạnh khỏe. Chúng tôi cố gắng theo khả năng của mình để đảm bảo cuộc sống cho chúng. Tuy nhiên, nhiệm vụ chủ yếu nhất đặt ra trước những người Xô Viết, - đó là thủ tiêu cái tồn tại của ngày hôm nay. Đả phá tất cả những gì đang làm hỏng và làm băng hoại tâm hồn của con cái của chúng ta. Hình thành các nguyên tắc danh dự, lương tâm, bình đẳng và tình anh em. Giúp chúng tạo nên cốt cách chân chính mà không ai và không điều gì có thể be gãy được nó.

"Làm điều đó bằng cách nào?" – nhiều người hỏi tôi. Giảm TV đến mức tối thiểu, và cùng với thời gian đoạn tuyệt nó. Thay thế những bộ phim của hôm nay bằng những bộ phim Liên Xô (những bộ phim như thế được quay rất nhiều và nhiều đề tài khác nhau). Đưa chúng trở lại với cuộc sống. Những tác phẩm của các nhà văn Nga và Xô Viết. Đưa thế hệ tiền tuyến của những người Xô Viết trở lại với cuộc sống của con cái chúng ta. Những truyện vừa, tiểu thuyết, bài thơ, bài hát, được viết bởi các nhà văn, nhà thơ chiến trường. Các bộ phim nghệ thuật và tài liệu được thực hiện nhờ sự hỗ trợ của họ hoặc họ tham gia trực tiếp. Tầm nhìn của họ về cuộc sống, lời nói và suy nghĩ của họ có sức mạnh thực sự. Chẳng hạn, trong bộ phim "Mặt trời tỏa sáng cho tất cả mọi người" do phi công mặt trận Valentin Zubkov đóng vai chính, đã thốt lên những lời như thế này: "Chúng tôi thấy những người đang chết và bản thân họ đã có thể chết không chỉ một lần. Nhưng  ở đây chúng tôi đã học được cách sống cho những người khác, và điều đó đã mang lại cho chúng tôi sức mạnh. Và bây giờ chúng tôi cần dạy điều này cho những người vừa mới xuất hiện trên thế giới và sẽ ở lại đó sau chúng ta". Toàn bộ thế hệ trong chiến tranh nằm ở chính điều đó. Những người đã đi qua địa ngục của chiến tranh cảm nhận sự dối trá, ti tiện và phản bội sâu sắc hơn. Họ không biết, không thể sống bằng dối trá và hèn mạt. Họ đã không thể sống chỉ vì cho bản thân mình.

Và con cái của chúng ta cần phải học phân biệt sự thật và dối trá. Con cái của chúng ta cần phải học, học và học. Học nhiều điều. Học cách bảo vệ. Học kết bạn. Học dựng xây. Học mơ ước. Phải học cách sống một cuộc sống thực. Học sống cho mọi người. Học  trở thành “những nhân cách lớn” như Alexei  Maxim Gorky đã viết: "Con người trong những ngày này của chúng ta cần trở nên lớn  đến mức có thể nhìn thất toàn bộ đất nước của chúng ta. Để sống bằng cuộc sống của  toàn thể Liên bang mênh mong bát ngát của chúng ta. Thế nhưng chúng ta thường ở trong những xó xỉnh của mình. Chúng ta nhìn thấy cũng chỉ những đường phố, những khuôn mặt đó,  nhìn thấy cũng chỉ các bức tường và mái nhà đó. Thường thấy một và  chỉ một đường chân trời, và khi thế giới  thu hẹp đến mức như thế, thì cái “Tôi” của mình  phát triển vô cùng mạnh mẽ, vươn tận tới địa vị uy nghi. Để mỗi người từ bỏ lối suy nghĩa rằng Trái đất quay xung quanh người đó và Mặt trời  lặn trên cánh đồng nhà nó. Để con người ngưng cảm thấy và xem mình là muối của Trái đất. Để làm điều đó cần thiết mở rộng thế giới mà con người sống trong đó. Phá vỡ chân trời chật hẹp của thế giới mà nó nhìn thấy được. Căng mắt và tai của nó. Kéo dài đôi tay và đôi chân. Mở mang trí não, tức là làm cho con người trời thành người dân của tập thể rộng lớn hơn”.

Chúng ta – những người cha mẹ - cần  giúp đỡ con cái chúng ta thoát ra khỏi cái tồn tại áp đặt lên chúng ngày hôm nay. Phá vỡ vòng luẩn quẩn của chủ nghĩa tiêu thụ và thô tục. Giúp chúng  trở thành những người chân chính, để chúng có thể trở thành những người kế tục xứng đáng những truyền thống Xô Viết. ĐỂ CON CÁI CỦA CHÚNG TA CÓ THỂ VIẾT VÀO LỊCH SỬ CỦA ĐẤT NƯỚC VĨ  ĐẠI  TRANG  SỬ VĨ ĐẠI CỦA MÌNH.

*

Mong các bạn góp ý để có bản dịch tốt hơn.-Kichbu

------


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Steps


Flag Counter