Nhà nước là gì?
Что такое государство?
Nguồn: sergeenko.do.am
Kichbu post on thứ năm, 19.01.2012
Bắt đầu là mẫu chuyện nhỏ - một chi tiết trong đời sống cá nhân. Có lần, ở tuổi thiếu niên, tôi đã chơi khăm cô giáo nổi tiếng dạy môn Lịch sử một cách ngoạn mục. Trong giờ học công khai (ai cũng dự được), khi các cô các bác người lớn ngồi ở những bàn cuối, và thầy cô gáo gọi chỉ những học sinh được giỏi lên bảng, và gọi tôi, yêu cầu tôi trả lời thế nào là nhà nước. Câu hỏi rất dễ - tôi biết thuộc nằm lòng câu trả lời và hoàn toàn tin vào câu trả lời. Bởi vậy như đã quy định cho học sinh của nhà trường phổ thông Xô Viết, tôi nói to và rành rọt từng tiếng” “Nhà nước - đó là sức mạnh, nhờ nó một giai cấp này buộc giai cấp khác phải phục tùng”.
Ở đây cần thêm một sự giải thích nhỏ - chính trong cách diễn đạt như thế chúng tôi đã thuộc lòng định nghĩa này trong năm TRƯỚC khi học môn Lịch sử Thế giới cổ đại. Nhưng trong năm NAY chúng tôi học lịch sử Liên bang Xô Viết, và sau khi tôi trả lời xong xuất hiện khoảng lặng khó diễn tả. Hoặc là tôi đã không ở trong giờ học cần thiết, hoặc là tôi đã bỏ ngoài tai cách diễn đạt mới, nhưng sự thật vẫn là sự thật – tôi đã thốt lên cái gì đó không nên nói. Cô giáo không hiểu sao trở nên bối rối, các cô các bác ngồi những bàn dưới làm sột soạt giấy tờ, còn tôi nghĩ rằng đã nói điều gì đó không phải, và đoán – nó chính là gì nhỉ? Sau khoảng lặng đó cô giáo cố uốn nắn tình hình:
- Vâng, đúng rồi, trước kia như thế - dưới chế độ nô lệ, phong kiến và chế độ tư bản. Nhưng bây giờ, dưới chủ nghiã xã hội, nhà nước- đó là tổ chức tự quản của những người lao động. Các em hiểu không?
Tôi, dĩ nhiên, trả lời rằng tôi hiểu, và ngồi xuống, nhưng rất lưỡng lự - tôi muốn biết, không biết mọi người lúc thoải mái diễn đạt tất cả như thế nào. Dù tôi suy nghĩ thế nào chăng nữa, cũng không hiểu được điều gì. Không hiểu được gì cho đến tận bây giờ. Tôi giải thích một chút. Lấy cái divan làm ví dụ. Dù bạn có đặt ngược đặt xuôi nó thế nào, nhìn từ hướng này hay hướng khác, hoặc thay bọc vải màu gì đi nữa – thì nó sẽ không bao giờ trở thành cái tủ. Cái tủ tuyệt đẹp nhất không bao giờ biến thành cái tủ nhỏ vô dụng nhất cho dù bạn cố gắng thế nào đi nữa. Cái divan – nó là cái divan. Và tình hình cũng như thế trong các trường hợp khác, quả cà chua màu vàng, hay đỏ, thậm chí màu xanh – nhưng không bao giờ nó trở thành quả dưa chuột. Và ngược lại. Và vấn đề cũng như vậy với nhà nước – sức mạnh – đó là sức mạnh, không phụ thuộc vào chế độ chính trị nào.
Vâng, và bây giờ, xin lỗi vì chuyện vớ vẩn – ambula. Nếu chấp nhận định nghĩa nhà nước như nó tồn tại trong Thế giới cổ đại và áp dụng nó với thời Nga hiện nay, thì tất cả, một cách lạ lùng, trở nên logis và dễ giải thích. Tôi trích thêm lần nữa: “Nhà nước – đó là sức mạnh, nhờ nó một giai cấp này buộc giai cấp khác phải phục tùng”. Các vị đã suy nghĩ cẩn trọng chưa? Hãy đồng ý rằng câu “Chúng ta cần nhà nước mạnh” bây giờ đã có một ý nghĩa khác một chút. Cùng như trở nên dễ hiểu tại sao ở chúng ta mọi người nhìn “trò láu lỉnh” của cảnh sát, kiểm sát viên và tòa án qua những kẻ tay – họ là một bộ phận của bộ máy nhà nước trấn áp. Khi họ được cần đến, người ta gọi họ và họ sẽ làm cái điều mà người ta chờ đợi ở họ. Đó là tất cả. Những ước vọng về nhà nước xã hội vẫn chỉ là ước vọng như thế trong các tác phẩm của các lý thuyết gia.
Hay là lấy truyền hình. Qua các kênh truyền hình tư nhân phải trả tiền người ta sẽ chiếu cho quý vị cái mà quý vị muốn xem – quý vị trả tiền và có quyền hợp pháp đối với điều đó. Theo các kênh truyền hình nhà nước các công dân sẽ xem cái mà nhà nước muốn. Quý vị ngạc nhiên những bộ phim dài tập yếu kém, những hình ảnh khiêu dâm vào ban ngày và bản tin tức vào buổi tối? Xin chớ ngạc nhiên – đó chính là điều truyền hình nhà nước cần phải chiếu vì bản chất của mình. Là vũ khí thông tin, truyền hình thực hiện chính chức năng của các cơ quan công quyền – buộc phải phục tùng, chỉ có là các phương pháp hơi khác. Vâng – suýt nữa quên. Còn có thêm các chương trình giáo dục chủ nghĩa yêu nước – điều đó để quý vị hiến con cái của mình cho chiến tranh khi nó xảy ra. Nói quá là chính giai cấp cầm quyền không có ý định làm điều này.
Quý vị ngạc nhiên, tại sao bác sĩ nhà nước “miễn phí” điều trị bệnh cho quý vị kém cỏi thế? Không nên ngạc nhiên – bác sĩ nhận tiền không phải từ quý vị, mà từ nhà nước, bởi vậy bác sĩ làm việc không phải vì quý vị, mà vì nhà nước. Giai cấp cầm quyền không cần những người ốm yếu – chả có lợi lộc gì từ họ cả - bởi vậy các công dân ốm đâu từ giã hành tinh này càng sớm bao nhiêu thì nhà nước có lợi bấy nhiêu.
Còn giáo viên trường phổ thông? Giáo viên cũng lại nhận tiền không phải từ quý vị, mà từ nhà nước, bởi vậy giáo viên dạy cho con cái của quý vị không phải những điều mà chúng cần, mà những gì giai cấp cầm quyền cần. Và để không có thời gian tự học, chương trình học ở nhà trường phổ thông bổ sung những môn học và tài liệu vô bổ đối với con cái của quý vị. Giai cấp cầm quyền không cần những những đày tớ hiểu biết, bởi vì ở họ có thể có ý kiến của riêng mình, - các trường công lập sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đã đề ra.
Hoặc lấy hệ thống lương hưu. Như được biết, nhà nước của chúng ta tự mình xây dựng hệ thống lương hưu riêng biệt. Ở chúng ta người ta tính lương hưu cho những công dân bình thường theo một luật, còn đối với các quan chức nhà nước – theo một luật hoàn toàn khác. Điều này không ngẫu nhiên – tính gia cấp của công dân được biểu hiện bởi điều này. Quan chức phục vụ bộ máy thống trị - và họ sẽ được ban thưởng. Quý vị phục vụ nhân dân – và sẽ kết thúc những ngày tháng của mình trong bần cùng. Điều này thật buồn, nhưng nó như thế - các quy luật khách quan của lịch sử trong thực tế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét