Рейган: уроки отношений с Россией
Patrick Buchanan
Kichbu theo: inosmi.ru
Ngày 25 Tháng Ba năm 1985, tổng thống Reagan tổ chức
một cuộc họp tại văn phòng, khi thư ký báo chí của ông Larry
Speakes tiến đến gặp tôi – lúc đó tôi là giám đốc cục quan hệ công chúng - với một câu hỏi làm ông ấy bất an. Vào thời điểm đó, Nhà Trắng chuẩn bị ra tuyên bố liên quan đến việc sát hại
thiếu tá Arthur Nicholson, một sĩ quan Mỹ
từng phục vụ ở Đông Đức. Một người lính Nga đã lạnh lùng bắn Nicholson. Speakes cho
rằng cụm từ của tổng
thống - "Hành động bạo lực này không thể biện minh
được" - nghe có vẻ quá thiếu thuyết phục. Tôi đồng ý với ông ấy. Chúng tôi cắt cụm từ này của tổng thống. Khi ông đọc lại bài phát biểu của mình và ra lệnh giữ lại câu
này mà không hề sửa đổi chút nào.
Điều gì khiến
Reagan quyết định không thể hiện sự tức giận của ông và sự phẫn nộ của cả
nước liên quan đến vụ giết người tàn bạo? Kể từ khi nhậm chức tổng thống, Reagan đã cố gắng lôi
kéo các nhà lãnh đạo Xô Viết tiến hành đàm phán, tuy nhiên, như
ông đã từng nói với tôi, "họ tiếp tục coi thường tôi”.
"Hai tuần trước đó, vào ngày 10 Tháng Ba năm 1985, Konstantin Chernenko qua đời, và người kế nhiệm của
ông được đề cử là ủy viên Bộ chính trị
trẻ nhất
Mikhail Gorbachev. Cứ cho rằng Gorbachev không liên
quan gì đến cái chết của thiếu tá Nicholson, và kỳ vọng tổ chức hội nghị thượng đỉnh với các nhà lãnh đạo mới của
Liên Xô để xoa dịu phần nào sự căng thẳng của chiến tranh lạnh, Reagan quyết định
không nói lên tất cả những gì trong lòng mình.
Liên quan đến vấn
đề này nảy sinh câu hỏi, mà nhiều đảng viên Cộng hòa đặt ra cho bản thân mình: Reagan có thể làm gì - ở Syria, Crym, Ucraina? Ai là người đa phần sẽ theo đuổi các truyền thống của Reagan, một chuẩn mực vàng của đảng viên Cộng hòa - thượng nghị sĩ Rand Paul, hoặc Ted Cruz, hay thống đốc Jeb Bush, hoặc là Chris
Christie? Chúng ta không thể biết Reagan có
thể sẽ làm gì, bởi vì chúng ta đang sống trong thế giới sau khi chiến tranh lạnh đã
kết thúc.
Tuy nhiên, chúng ta biết rất rõ rằng Reagan có thể sẽ làm gì. Trong cuộc chiến vì
kênh đào Panama, Reagan phản đối Bill Buckley và đa số các thành viên phong trào và đảng của ông. " Chúng ta đã
mua nó, vì chúng ta trả tiền, nó là của chúng ta , và chúng ta phải bảo vệ
nó", - ông nổi nóng.
Thượng viện đã đồng ý với Jimmy Carter và bỏ phiếu ủng hộ chuyển giao kênh đào cho nhà độc tài của Panama. Giải an ủi của Reagan như thế nào? Chức vụ tổng thống. Reagan nhậm
chức và gọi Việt Nam là "sự nghiệp cao cả” và quyết định khôi phục lại sức mạnh và tinh thần chiến
đấu của quân đội Mỹ - và đạt được kết quả xuất sắc. Ngân sách quốc phòng của
ông đã làm suy yếu Liên Xô, một đất nước đơn giản không thể cạnh tranh được với Mỹ hưng thịnh trong thời đại Reagan, suy yếu. Một lần cố vấn thứ nhất
của Reagan
về an ninh quốc gia, Dick Allen hỏi ông chiến lược của chúng ta như thế nào. Reagan nói: " Chúng ta đang chiến thắng, họ đang thua". Reagan nhìn thấy
rõ ràng thành phần đạo đức của cuộc đấu tranh ý thức hệ giữa chủ nghĩa cộng sản và tự do. Ông gọi là khối Xô Viết là "đế chế của
cái ác".
Trong khi đó, ông không bao
giờ đe dọa can thiệp quân sự
ở Đông Âu như ngày nay một số đảng viên Cộng hòa hiếu chiến đang làm điều này. Reagan
sẽ không bao giờ tung
ra các mối đe dọa rỗng tuếch liên quan
đến tình hình ở Crym và Ucraina.
Khi chế độ của tướng Jaruzelski nghiền nát "Phong trào Đoàn
kết" theo lệnh của Moscow, Reagan
đã từ chối yêu cầu Warsaw thanh
toán các khoản nợ. Nhưng đồng
thời, ông đã từ chối tạo điều kiện cho Moscow tiếp cận các công nghệ cần
thiết để xây dựng đường ống dẫn khí đốt "Yamal- châuÂu". Xét đến sự phụ thuộc của
châu Âu vào khí đốt của Nga hiện nay, đây là một quyết
định vô cùng khôn ngoan. Khi Liên Xô bố trí các tên lửa tầm trung với
ba đầu đạn hạt nhân SS-20 trên
lãnh thổ Đông Âu, Reagan đã đáp lại bằng cách bố trí các tên
lửa hạt
nhân đạn đạo "Pershing-2"
và tên lửa hành trình ở Tây Âu. Và chỉ khi Gorbachev đồng
ý loại bỏ tất cả các tên lửa
SS-20 ra khỏi Đông Âu, Reagan mới đồng ý để loại
bỏ tên lửa Mỹ ra khỏi phương
Tây. Khi Gaddafi gây vụ nổ tại một sàn
nhảy ở Berlin, nơi
có rất nhiều lính Mỹ để toan
tính trả thù cho hai máy bay của Libya bị Hạm đội 6 của Mỹ bắn rơi, Reagan đã
ra lệnh tiến hành một cuộc
đột kích vào Libya bằng các máy bay ném bom F-111,
kết quả ngay cả Gaddafi
cũng suýt
chết.
Ronald Reagan đã tin tưởng một cách chân thành về sự cần
thiết phải phản ứng tương
xứng.
Ông căm ghét vũ khí hạt nhân, "những thứ khủng khiếp", như chính ông
đã nói, và tin vào ý tưởng phòng thủ tên lửa. Và mặc
dù ông đã sẵn sàng từ bỏ các tên lửa tấn công khi Gorbachev tại Reykjavik yêu
cầu ông xem xét lại chương trình Sáng kiến phòng thủ chiến lược, Reagan đã
đứng dậy và
bỏ ra ngoài. Reagan có thể sẽ không can thiệp vào công việc của Syria? Tôi khá tin rằng không. Vào ngày cuối cùng của nhiệm kỳ tổng thống của
mình, ông thú nhận với các trợ lý của ông rằng sai lầm tồi tệ nhất của
ông là đưa thủy quân lục chiến Mỹ vào Leban, nơi trong một vụ
oanh kích vào các doanh trại Beirut đã làm 241 người Mỹ tử nạn.
Reagan cũng không bao giờ có những vấn đề nghiêm trọng trong giao tiếp với các chế độ đáng bị chê
trách, trong
khi họ đang theo Mỹ về các vấn đề liên quan đến
tương lai của nhân loại. Ưu tiên hàng đầu
trong nhiệm kỳ tổng thống của Reagan là cuộc đối đầu giữa Đông
và Tây, và chính vì lý do này, ông phủ quyết các
biện pháp trừng phạt đối với Nam Phi. Cho dù nó có những tội lỗi thế nào đi nữa, Pretoria
đã đứng về phía chúng ta trong vấn đề quan trọng nhất. Nhưng mặc dù ngay cả khi Reagan không có ý định về
quân sự thách thức Moscow ở Trung Âu, ông đã
cung cấp vũ
khí cho du kích chống cộng và các chiến
sĩ đấu tranh vì tự do ở Afghanistan, Angola và Nicaragua, để dần dần tiêu diệt đế quốc Liên Xô ở
ngoại vi của nó và buộc nó phải trả cái
giá mà chúng ta đã trả tại Việt Nam.
Reagan là một người chống cộng sản đến tận xương tận tủy, ông đã chiến đấu với những người cộng sản tại Guild các nghệ sĩ điện ảnh năm 1940. Nhưng
ông không bao giờ tuyên truyền các quan điểm chống Nga,
bởi vì luôn muốn giữ cho các kênh được mở. Kết
thúc nhiệm kỳ tổng thống của ông đúng như ông đã hy
vọng nhìn thấy nó: trên Quảng
trường Đỏ ông đã được hân hoan chào đón khi ông
cùng đi với Mikhail
Gorbachev.
Ronald Reagan không bao giờ
muốn trở thành một tổng thống chiến tranh, vì vậy dưới
thời Reagan không có các
cuộc chiến tranh. Không một cuộc chiến tranh nào. Gipper không
phải là một tân bảo thủ.
* Patrick Buchanan — tác
giả của cuốn Suicide of a Superpower: Will America Survive to 2025? («Tự sát
của siêu cường: liệu Mỹ có sống được đến năm 2025»)
Bản
gốc: Reagan’s Lessons for Dealing with Russia
-----
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét