Bức thư gửi tổng thống từ con gái của một cựu chiến binh
Письмо президенту от дочери ветерана войны
Nguồn: newsland.ru
Kichbu post on thứ sáu, 04.11.2011
Đây là bản copy bức thư tôi gửi vào hộp thư điện tử của tổng thống Nga hôm 03.11.2011
Xin mọi người theo dõi số phận của bức thư này. Tôi sẵn sàng cung cấp bất kỳ thông tin bổ sung nào về đề tài này.
Trân trọng. Timova T.M.
Kính thưa Dmitry Anatolevich!
Tôi, Timova Tatyana Mikhailovna, con gái của cựu chiến binh và thương binh của Chiến tranh Ái quốc Vĩ đại – Shestimirov Mikhail Egorovich, gửi bức thư đến Ngài như đến điểm cuối cùng ở đất nước chúng ta.
Bố của tôi – cựu chiến binh và thương binh của Chiến tranh Ái quốc Vĩ đại vào năm 17 tuổi đã được gọi nhập ngũ vào quân đội Liên Xô (để tham gia chiến đấu chống bọn phát xít) từ huyện Balashikhinsky tỉnh Moscow, từ ngôi nhà của mẹ của mình bà Anastyasiya Mikhailovna, là con trai thứ tư, theo thứ tự, được gọi ra mặt trận. Hai người con trai hy sinh, tên tuổi của họ như của những người hy sinh dũng cảm đã được khắc lên bia tưởng niệm các liệt sỹ tại làng Nikolskoe huyện Balashikhinsky. Người con trai thứ ba sống sót, thương binh trở về, bây giờ ông đã mã mất. Bố tôi, đi qua chiến tranh, là thương binh, bị dập thương, được tặng nhiều huân huy chương, sau khi được giải ngũ vì lý do sức khỏe, đã trở về quê, về nơi mà từ đó ông được nhập ngũ, về Balashikh. Tại thành phố Balashikh ông đã sống, sinh đẻ con cái, nuôi dạy các cháu, ông đã làm việc, đã luôn luôn và bây giờ là người được mọi người kính trọng. Ông thường xuyên được mời đến các trường phổ thông, các đơn vị quân đội kể chuyện về quá khứ vinh quang của mình, các bài viết về bố tôi được đăng trên báo địa phương Balashikhinskaya “Fakt-Sự kiện). Người đứng đầu chính quyền cũng không quên mời bố tôi gặp gỡ cá nhân với mình. Theo mong muốn của bên mời, bố tôi xuất hiện tại các cuộc gặp mặt với đầy huân huy chương trên ngực. Và bố của tôi cũng được mời đến quảng trường Đỏ.
Như tôi hiểu, bố của tôi năm nay đã 87 tuổi, là người được nhà nước tôn trọng. Nhà nước nhớ đến những công lao của ông.
Bây giờ là thực chất của vấn đề.
Bố của tôi - Shestimirov Mikhail Egorovich, là người thừa kế duy nhất của mẹ của mình – bà Anastyasiya Mikhailovna hơn 10 năm trước đã được nhận thừa hưởng sở hữu – nhà phụ của ngôi nhà ở tại làng (hiện nay là quận mini) thành phố Balashikh. Bố tôi đã chuyển đổi ngôi nhà được thừa kế sang tên của mình. Theo giấy chứng nhận quyền sở hữu đây là căn hộ tách biệt. Hơn năm trước bố tôi sau khi tập hợp và đã trả tiền cho tất cả các giấy tờ cần thiết, được sự đồng ý của người láng giềng có hai khoảnh đất riêng, đã gửi đơn đến chính quyền thành phố Balashikh đề nghị tách và hợp thức hóa mảnh đất (420 m2) thuộc về căn hộ của ông (25 m2). Chính quyền đã từ chối và giải thích rằng thiếu giấy thỏa thuận về chia đất đai với những người láng giềng mà ở những người này chưa làm các giấy tờ quyền sở hữu đất đai hiện họ đang sử dụng. Bố của tôi đã quyết định đưa vấn đề này giải quyết theo trình tự tố tụng. Nhưng, bởi vì, các luật đất đai rất mong lung và đọc hiểu khác nhau, tòa án đã không thể giúp bố tôi được.
Thỏa thuận với những người láng giềng (ở họ có quyền sở hữu theo từng phần), mà ở một số láng giềng cho đến nay chưa làm các thủ tục quyền sở hữu là không thể được. Lý do của những nhà kề bên chỉ là một: chúng tôi không thể làm các thủ tục quyền sở hữu đất của mình, tức là, ông cũng không làm các thủ tục quyền sở hữu của mình.
Tình hình như vậy làm bố tôi phiền lòng. Mảnh đất nhỏ xíu này mà nó thực tế đã gắn bó với ông từ khi chào đời, vào năm 1957 đã được tách cho mẹ của ông theo tòa án, (nhưng không làm các giấy tờ vì lỗi của các quan chức lúc bấy giờ), thuộc về đất và nhà của bà, không thuộc các nhu cầu của quận. Cha ông của chúng tôi đã sống trên mảnh đất này từ đầu thế kỷ 20 cũng chính tại quận Nikolskoe thành phố Balashikh này. Trước năm 1917 (trước cách mạng, bố của bố tôi – ông nội tôi Egor Alexeevich là nhân viên đưa thư, đã mang các bức thư cho họa sỹ Levintan, người từng sống cùng thời đó ở tại các làng đó. Vào năm 1938, ông nội của tôi bị trấn áp, bị bắn tại trường bắn Butovsky, vào cuối những năm 1950, họ chính thức thông báo rằng họ đã sai lầm.
Chẳng nhẽ không thể làm cái gì đó trong đất nước của chúng ta để bố tôi được nhận hợp pháp 420 m2 đất của mình mà ông đã từng cày cuốc, mà nơi đó mọc lên những cây cối của ông, những khóm hoa của ông. Của mảnh đất mà nó vẫn còn nhớ đến đôi bàn tay của bà nội tôi, của mảnh đất mà ông có thể để lại cho các con và các cháu.
Biết rằng ở ông nội của tôi có mảnh đất này, bố tôi đã từ chối, vào thời của mình theo điều 600, mà họ đã dành cho ông như cựu chiến binh.
Bố của tôi năm nay 87 tuổi, tất cả những gì có thể, bố tôi đã và đang cống hiến cho nhà nước. Đang tham gia công tác hội cựu chiến binh, đáp ứng các yêu cầu của chính quyền thành phố Balashikh và các tổ chức xã hội. Trong cuộc sống thường có những bất công. Nhưng có thể làm cái gì đó để bố tôi cảm nhận được rằng nhà nước xử sự công bằng đối với ông.
Kính thư
Timova Tatyana Mikhailovna. 04.11.2011
Haizzz. ... tình hình rất là tình hình.
Trả lờiXóa