Dòng chữ trên bức hình “Cám ơn các đồng chí vì tuổi thơ hạnh phúc của chúng tôi!”
Кто играет с народом на тоске по СССР?
Vyacheslav Kostikov
Kichbu theo: aif.ru và newsland.com
Gần đây các nhà khoa học Anh đã thông
báo những kết quả của nghiên cứu về trí nhớ của trẻ
em. Hóa ra, vào độ 8-9 tuổi, trẻ em quên gần như tất cả
các sự kiện từ thời thơ ấu của mình.
Tại sao
chúng ta, những người lớn, lại nhớ " thời quá khứ và suy ngẫm" tốt như thế? Các nhà xã hội học từ Quỹ "Công luận" (FOM) vừa hoàn thành một nghiên cứu lớn về các đặc điểm của
trí nhớ của người Nga về sự
sụp đổ của Liên bang
Xô
Viết. Ký ức khó khăn, cay đắng và thường mâu
thuẫn. Người Nga nhớ rõ tất cả những điều tốt đẹp và rất không
mong muốn nhớ lại những khó khăn rơi vào số phận của nhân dân và những gia đình
riêng lẻ.
Những cây
bạch dương thủa xưa
Một
người quen cũ của tôi, người đã trở thành một doanh nhân thành đạt
trong nước Nga tư bản, với hoài niệm thường nhớ về bánh calatch ngũ
cốc. "Bây giờ không
còn những chiếc
bánh như thế" - cô thở dài. Em gái tôi,
trong thời gian được sắp
xếp sống trong những chung cư kiểu Khrushchev, chính quyền đã cấp căn hộ miễn phí
trong một khu nhà mới trên phố Krasnaya Presnya, cho rằng căn hộ cũ tốt hơn. "Tốt hơn bởi cái gì?" - Tôi hỏi. Nhưng em gái
lại nhớ không phải cầu thang bẩn với những chiếc bóng đèn treo lủng lẵng, không phải là người vô gia cư thường đái bậy ở chân cầu thang, mà những cây dương thủa xưa mọc bên cửa sổ, và
sự tĩnh lặng của con hẻm
trước đây.
Bản thân tôi vui sướng nhớ lại những chuyến đi mùa hè cùng mẹ về thôn quê “lấy sữa và hái hoa quả". Và rằng tôi với tụi trẻ
con ở quê bắt chim choắt đỏ như thế nào. Với không mấy thích thú lắm tôi nhớ rằng suốt mùa đông ở Moscow
mẹ tôi khâu đệm
để bán ở chợ ở Mtsensk, và rằng từ Moscow về làng quê phải mang
theo cả bao bột kiều
mạch và đường.
Ký ức là rất chọn lọc, tình
cảm và thường không hợp lý. Con người Xô
Viết đã trải qua nhiều khổ đau, những dối trá và thất vọng. Họ mơ ước về một cuộc sống hạnh phúc sau chiến
tranh, nhưng lại nhận được những thập kỷ của "giai đoạn khôi phục" khó khăn
nhất. Họ mơ ước về sự phong phú mà chính quyền chính quyền Xô Viết đã hứa hẹn, nhưng sống trong điều
kiện khan hiếm tổng thể. Họ chờ mong chủ nghĩa cộng sản mà
N.Khrushchev
đã hứa sau 15 năm - và không chờ
đợi được nữa. Họ mơ rằng sắp đuổi kịp và vượt Mỹ, còn Mỹ thì tiến xa hơn
và ngày càng xa hơn so với chúng ta. Họ hát rằng “còn không bao lâu nữa, chút
ít thôi” – và lá cờ đỏ sẽ tung bay trên bầu trời châu Phi, và đã chi hàng tỷ để “giúp đỡ anh em” cho Cuba
và Nicaragua.
Sự ăn mòn
kim loại
Không ai đoán được
điều gì đang chờ đợi chúng ta ở phía trước, khi
vào năm 1991
TASS thông báo về thỏa thuận Belovezhkoe và
"Liên Xô vĩ đại và hùng cường" sụp đổ như một tổ chim cũ bị bỏ rơi. Đa số
cảm giác rằng "các dân tộc anh em" sẽ tiếp tục
sống và làm việc cùng nhau. " Vâng, chúng
ta ai về nhà nấy. Nhưng chúng ta chỉ có một trái tim!”. Nhưng sự mệt mỏi vì chất chội, vì sự lừa dối của bộ máy
tuyên truyền Xô Viết – tất cả những điều đó lớn đến mức nhân dân tiếp nhận sự
sụp đổ của đất nước gần như thờ ơ. Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên vào những năm đó chỉ
15% người Nga cảm thấy “đau khổ và cay đắng”. Nhưng sự không hiểu biết điều gì đang xảy ra là rất lớn. Chỉ
có 1-2% cảm thấy “hào hứng” và " hy vọng vào tương lai".
Không chỉ người
Nga ngạc
nhiên, mà cả toàn thế giới kinh ngạc. Không ai mong đợi rằng Liên bang Xô Viết mà một số người trên toàn thế giới
xem như một cường quốc vĩ đại, số khác – như “đế chế của
cái ác”, đã sụp đổ trong khoảng
khắc. Các đại sứ nước ngoài, các cơ quan tình báo – không ai dự đoán được sự
tan rã. Hôm nay rất thịnh hành nói về những mưu đồ của " Ủy ban
tỉnh Washington”. Còn
vào năm 1991 xa xôi với bây giờ đó, cả đại sứ Hoa Kỳ, cả các đại sứ của các
nước châu Âu – không ai thông tin cho chính phủ của họ về khả năng tan rã của
Liên bang Xô Viết. Ngay cả những người bất đồng chính
kiến ở Liên Xô hàng thập kỷ nay mơ ước về sự thay đổi chế độ cũng bỡ ngỡ. Chính tại Moscow
không hề có những cuộc biểu tình nào
chống chính phủ có thể nhận thấy ít nhiều ồn ào như "Maidan". Và KGB dường như toàn năng và có mặt khắp nơi chạy đi đâu? Tại sao Đảng CSLX
hàng triệu đảng viên đầu hàng quan điểm mà không cần một
trận đánh?
Tại sao những người công nhân của " Uralvagonzavod " mà ngày nay rất mong muốn
bảo vệ Moscow tránh khỏi "quảng trường Bolotnaya" đã im hơi lặng tiếng?
Còn ngày
mai điều gì sẽ xảy ra?
Thậm chí hôm nay, gần một
phần tư thế kỷ trôi
qua, các nhà phân tích đoán mãi không ra – điều gì là nguyên nhân? Sự phản
bội của giới
tinh hoa Liên Xô? Sự do dự của Gorbachev? Những tham vọng cá nhân
của các nhà lãnh đạo của Nga, Ucraina và Belarus?
Thất bại trong cuộc chạy đua
vũ trang và cạnh tranh kinh
tế với Hoa Kỳ? Hoặc chính
mô hình chủ nghĩa xã hội, chính những cấu trúc cơ bản của Liên Xô dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin, tình anh em Slavo và tình hữu nghị
giữa các dân tộc, tại thời điểm đó đã bị mục nát đến mức sụp đổ
vì sức nặng của bệnh rỉ sắt riêng
của mình?
Đó là những câu hỏi mà ngay cả hôm nay đặt ra cho mình cũng không thừa. Và suy nghĩ rất nghiêm
túc. Liệu chúng ta có lặp lại những sai lầm của quá khứ hay
không? Những ý tưởng cám dỗ khôi khục “đế chế Xô Viết” lại bay
bỗng trên trời. Những lời cầu nguyện cũ rích cho “tình anh em Slavo” lại lần nữa vang lên. Và một lần nữa chúng ta
lại lôi kéo các vị khách vào “liên bang không gì có thể phá vỡ được” của chúng
ta . Và một
lần nữa, chúng ta sẵn sàng nuôi họ ăn uống nhờ sự hồn nhiên của Ivan và lòng trắc
ẩn của Alyonushka. Lẽ nào những bài học lịch sử không
có ích cho chúng ta? Không lẽ dòng máu “chung Slavo” huyền thoại đối với chúng ta không quý hơn dòng máu Nga? Hàng thế kỷ nay
chúng ta đã đổ màu vì những người Slavo Balcan. Còn bây giờ họ ở đâu? Chúng ta
ôm nhau với người Bolgaria, còn họ hai cuộc chiến tranh gần đây chống chúng ta
– thoạt đầu đứng về phía Kaiser, và sau đó lag Hitle.
Có ấn tượng là người Nga có ký ức trẻ em thế nào đó. Cuộc thăm dò gần đây của Quỹ " Công luận " nói rằng hôm
nay 54 % người Nga với lòng hoài cổ nhớ về những chiếc bánh
calatch và
hối tiếc sự tan rã của Liên Xô. Những lời tâng bốc cho “đế chế Xô Viết” rầm rộ trong
thời gian gần đây cũng mang lại quả ngọt. 30 % dân số tin vào khả năng phục hồi Liên bang Xô Viết. Nhưng quả ngọt
của nước lớn vĩ đai mới sẽ thối rữa và đắng cay? Và liệu nhân dân có phải lại
lần nữa trả giá cho giấc mơ nước lớn của những nhà cầm quyền bằng những chiếc song trống rỗng? Mọi người vẫn cả tin. Không lẽ cứ mải chơi…
Bản dịch chưa được hiệu đính. Kichbu
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét