Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Tôi muốn quay lại Liên Xô!


 Хочу  в СССР!
Хочу в СССР!


Аlexei Vinogradov

Nguồn: topwar.ru

Kichbu posted on 21.02.2013



Tôi đã mệt mỏi đi  trên con đường cải cách dân chủ, tôi đã hết tiền, còn những người láng giềng  bê tha rượu chè. Và trên truyền hình  của tôi  ngọn gió của  những đổi thay trong tương lai gào thét dữ dội , và những cái đầu của các phát thanh viên  tin tức cướp lời nhau đe dọa tôi bằng những giá trị của dân chủ.


Tôi thầm mơ ước mua được miếng bánh phết mứt với giá sáu kopeks Xô Viết và gói con cá trích trong số báoPravdamới nhất chưa đọc. Tôi muốn quay lại và đi trở lại. Tôi muốn đến một đất nước mà đó không có những kẻ khủng bố, gái mại dâm, thị trưởng, quà cáp, những dollars và đa nguyên đa đảng. Vâng, thử hỏi, chúng ta mười năm trước đây tống khứ một đảng đ sau đó quàng vào cổ mình cả chục đảng khác đ làm gì cơ chứ? Vâng, dù sao chúng ta vẫn thắng, dẹp bỏ những quan chức này và tăng thêm nhiều quan chức mới.

Có nghĩa, đ trở thành những người tự do, chúng ta cần phải là những người khố rách áo ôm. Và chúng ta đã trả tiền cho ai vì sự tự do của mình và cống hiến tất cả những gì chúng ta từng có? Cho bọn đầu sỏ, các chính khách, băng nhóm xã hội đen, các quan chức, hoặc tất cả cùng một điều đó?

Tôi lại còn muốn suốt cả ngày trên truyền hình tôi nghe họ nói dối về những thành tựu của chủ nghĩa xã hội, chứ không làm tôi sợ hãi bằng những thất bại của chủ nghĩa tư bản. Hãy cho tôi  quay về Liên Xô. Tôi có thể tìm đường trở về, bởi vì theo con đường này, chúng tôi dần dần vứt bỏ tất cả đ  ra đi thật nhẹ nhỏm. Tôi sẽ lựa chọn tất cả điều này trên con đường cải cách của chúng ta và quay trở lại, Liên Xô, chứ không phải với hai bàn trắng.

Trong quá khứ xa xưa tôi đã không biết bao lần thề lời thề của thiếu nhi tháng Mười, đội viên và đoàn viên comsomol, và tại sao đó tôi vi phạm tất cả những lời thề đó. Còn sau đó tôi nói chung đã bán Tổ quốc. Trong cuộc sống xa xưa đó, khi còn Liên Xô, tôi trong đội ngũ Hồng quân đã thề trung thành với tổ quốc xã hội chủ nghĩa, và trong khi  các ngón tay của tôi mướt  mồ hôi trên khẩu tiểu liên Kalashnikova một cách yêu nước. Tôi đã vi phạm lời thề và bây giờ phải chịu tội trước các đồng chí của mình, những người, đến lượt họ, cũng đã bán Tổ quốc và cần phải chịu tội trước tôi.

Tôi thường nghĩ tại sao tôi lúc bấy giờ đã phản bội lời thề người lính và không rời bỏ vũ khí trong tay đ bảo vệ tài sản của chủ nghĩa xã hội. Đó là sự phản bội tập thể những lý tưởng xã hội chủ nghĩa của chúng ta và tìm kiếm những lý tưởng của tư bản chủ nghĩa mà hôm nay chúng ta cũng sẵn sàng bán nốt.

Tôi, về nguyên tắc, đồng ý nhớ lại lời thề người lính của mình và thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng Tổ quốc tôi không trao cho tôi khẩu tiểu liên và thậm chí còn truy xét những người bộ hành trên phố đ tước vũ khí.

Rõ ràng, Tổ quốc không còn trong mong gì hơn nữa từ chúng tôi chiến công trận mạc, đất nước bị xúc phạm và mệt mỏi chờ mong. Còn chúng ta lại cảm thấy rằng tổ quốc đang lâm nguy, và nghĩ rằng cần chạy thoát khỏi nó như thế nào. Tôi không muốn đến Mỹ, tôi muốn đến Liên Xô. Tôi sẽ dũng cảm xếp hàng mua xúc xích, tham gia ngày lao động cộng sản thứ Bảy và mang những băng rôn nặng nề nhất trong những cuộc diễu hành ngày Một tháng Năm cho đến giọt máu cuối cùng. Tôi thề đấy, hãy tin tôi đi, nếu còn có thể tin tôi được.

Học tập chủ nghĩa cộng sản không bao giờ muộn, vâng và thậm chí cũng không cần phải học, mà chỉ cần ôn lại. Buổi sáng tỉnh giấc với ca từ của  quốc ca cũ, ăn một thẻo xúc xích mua theo tem phiếu, mua chiếc vé tàu điện năm copeks và tự hào đi qua cổng của nhà máy thương yêu.

Tôi sẽ là chiến sỹ thi đua lao động cộng sản, thề đấy, và tình nguyện mua những chiếc vé xổ số tiền-hàng của DOSAAF.

Và khao khát đến chảy nước mắt dù chỉ một lần nho nhỏ lại được nhìn thấy khẩu hiệu về chiến thắng, về chủ nghĩa xã hội và tình hữu nghị giữa các dân tộc Xô Viết. Chúng ta tại sao đó đã bỏ Riga, thua Krym trong ván cờ, còn bây giờ chúng ta vẫy gọi người Nhật bản đến mình bởi quần đảo Kurils. Thế thì, chết tiệt, cho luôn cả Kievthành phố mẹ của tất cả các thành phố của chúng ta. Tôi muốn trở về Liên Xô, nơi tất cả chúng ta lại cùng nhau, tất cả vẫn sống, nơi không có cảnh bắn nhau, bom rơi đạn nổ, không chia lìa. Nếu chúng ta đã hiến dâng tất cả vì xúc xích và bia long, thì hãy giành lại, tôi không muốn nói cám ơn nhiều hơn nữa.

Và mỗi ngày người ta làm chúng ta  kinh hãi bằng thay đổi quái gỡ Hiến pháp mới đây. Vâng cũng không nên làm chúng ta sợ hãi, ít người đọc nó và thậm chí cũng không ai đ ý nếu đó người ta lặng lẽ viết lại điều gì. Không bao giờ có thể tước của người Nga quyền được lao động, dù sao người ta cũng sẽ bắt làm việc, và chỉ một lần người ta đã toan tước đi quyền được nghỉ ngơi khi họ đốn những vườn nho và cấm uống rượu. Tất cả được trả lại không cần Hiến pháp nào, bởi vì không thể nào đ như thế được. Một lần tôi thử so sánh tất cả hiến pháp của Nga và Xô Viết. Cái sau bao giờ cũng đẹp hơn cái trước. Về nguyên tắc, mỗi hiến pháp tiếp theo tốt hơn và không thực hiện được hơn so với hiến pháp trước.

Tôi, ví dụ, muốn sử dụng quyền tự do ngôn luận hợp hiến, nhưng không tìm thấy những từ ngữ phù hợp.

Tôi tuyệt nhiên không muốn hôm nay lấy lại tất cả và chia chác, tôi đơn giản muốn trở về Liên Xô và đó sẽ không bao giờ cho ai bất cứ cái gì.

Tôi muốn quay lại vào năm 1980, tập hợp tại một chỗ tất cả các chính khách hôm nay, còn trẻ và chưa bị thoái hóa, kể cho họ nghe tất cả về hai mươi năm qua và xem họ sẽ nghĩ lại như thế nào.

Và chúng ta Liên Xô lại sẽ bẻ ngược những dòng sông tốt hơn là toàn bộ đất nước cùng lúc.

Tôi sẽ sung sướng Liên Xô quá khứ nộp tất cả các định mức GTO, giấy vụn, sắt thép phế thải, tiền đoàn phí và tiền ủng hộ Châu Phi bị áp bức. Hãy lấy tất cả đi, tôi không tiếc. Điều này hoàn toàn không đắt vì một cuộc sống thanh bình. Chúng ta sẽ quật Leonhid Ilich (Brezhnev) lên, làm ông sống lại, chúng ta sẽ hôn lên bất kỳ chỗ nào có thể và treo các loại huân chương lên ngực đảng hài cốt của ông, và cứ hãy đ ông phều phào nói cho chúng ta về một tương lai tươi sáng từ khán đài cao của đại hội thường kỳ. Điều này đã ru ngủ cả nước một cách chắc chắn mà chẳng có gì đánh thức nó được, nếu không biết chính xác lôi cuốn nó bằng cách nào. Vâng ai quát vào tai một đất nước đang ngủ yên lặng, và, không cho nó trả men (опохмелиться), rủ rê đổi các giá trị của chủ nghĩa xã hội lấy những dollars Hoa Kỳ. Chúng ta hiện có đồng dollars xanh này nhiều hơn chính nước Mỹ, nhưng nikhren (нихрена) không còn nhiều, vâng, dĩ nhiên, không nhiều, nhưng chúng ta đang đổi điều này lấy đồng euro.

Tôi không thể đi theo con đường cải cách nhiều hơn nữa. Tôi không tin cả phái đ, phái trắng, cực tả, cực hữu, và vì tất cả điều đó họ không tin tưởng tôi. Tôi dường như hóa ra còn lại với toàn bộ nhân dân còn lại của mình, nhưng tôi không còn sợ chính nhân dân này hơn nữa. Tôi luôn luôn với họ, và bất ngờ bị ngã, vâng, ngẫu nhiên, bây giờ quay trở lại đội ngũ, vâng bỗng nhiên tôi nhìn thấy rằng không chỉ mình tôi bị ngã, rất nhiều người xung quanh cũng ngã gục.

Rõ ràng, đó chỉ là giấc mơ. Tôi bắt đầu nâng họ dậy, nhưng họ xử sự với tôi bằng lời chửi rũa mà tôi hầu như không hiểu được. Tôi nhìn lại bản thân mình và thấy được rằng bản thân tôi dần dần đã biến thành một kẻ tư sản đắc chí và giống như “Cậu bé-tồigià nua. Tôi bắt đầu thét lên rằng ba ngày sau Hồng quân sẽ đến và giúp đõ chúng ta thoát khỏi bọn tư sản tởm lợm, nhưng không một ai nghe thấy tôi. Tôi tỉnh giấc và quyết định quay trở lại Liên Xô.

Tôi không gọi ai đi đến đó, tôi ra đi một mình đến đất nước, nơi mọi người đã chờ mong những điều tốt đẹp nhất và để tuột mất những gì tốt đẹp.

Tôi cảm thấy rằng hầu như tất cả muốn trở lại Liên Xô ngay lập tức, và họ đến đó hàng ngũ chỉnh tề, có thể, thậm chí do chính phủ của chúng ta đứng đầu. Tôi muốn chạy đến đó đầu tiên, giữ chỗ cho họ. Những người còn lại sẽ bắt đầu đứng sau tôi, nhưng dù sao cũng không đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Điều này sẽ, nhưng sẽ sau đó. Còn bây giờ tôi  ra đi một mình. Họ sẽ ném đá vào lưng tôi. Và sau đó người ta sẽ ném đá vào lưng những người chạy tiếp sức tôi, nhưng sẽ ra đi cùng với tôi. Và sau đó theo những viên đá này tất cả trùng điệp sẽ lên đường, và để họ không bị lạc lối, tôi vẻ chỉ đường bằng phấn để quay lại thế nào cho đúng. Điều này thật dễ dàng. Vâng, cần phải làm sao để Lenin sống lại, đảng trở nên vinh quang và lương tâm, trẻ em đăng ký vào đoàn thanh niên comsomol và luyện tập thể dục thể thao. Cần phải cướp của của tất cả bọn nhà giàu và làm cho chúng ngang bằng những người nghèo, sản xuất rượu vodka mỗi chai 4 ruble 12 copeks, và cùng với những người Ucraina, Belorusia, estonia và các dân tộc anh em khác uống say đến mức quên cả sự thù địch và lại tỉnh giấc ở Liên Xô. Đó là con đường duy nhất, và không có con đường nào khác. Những trẻ em hôm nay sẽ được sống dưới chủ nghĩa xã hội, cứ xem nó ba lần không hay ho gì. Còn con cháu của chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng chủ nghĩa cộng sản, không phải ngay tức thì, dĩ nhiên, nhưng chắc chắn sẽ bắt đầu.

Chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại Liên Xô, lại xây dựng đất nước hùng mạnh và đảng trung thực, khắp nơi nơi treo các chân dung của những lãnh tụ kính yêu và những lời vàng ngọc của họ, các nước phát triển lại học cách sợ chúng ta, còn chúng ta cùng hát ca một cách hòa bình trong những căn bếp nho nhỏ và bắt đầu kể không sợ hãi những chuyện hài hước về chính quyền và đảng cầm quyền. Đó là hạnh phúc đích thực – không có gì để có và chẳng có gì để mất.

Và sau đó tất cả sẽ lặp lại. Lại ai đó quát vào tai một đất nước đang ngủ thanh bình, và đất nước vui mừng tỉnh giấc và tưng bừng đi theo con đường cải cách dân chủ mới. Chúng ta, dĩ nhiên, sẽ tiến xa hơn một chút so với hôm nay. Nhưng chúng ta, nhưng người Nga, không bao giờ tiến  thẳng về phía trước hoặc quay thẳng lại, mà đi lòng vòng (Lenin vì lịch sự gọi nó là con đường xoắn óc), và những người tinh khôn nhất trong chúng ta sẽ quay ngoắt đầu tiên. Theo những câu tục ngữ của chúng ta thấy rằng sa hoàng của chúng ta thật minh anh, còn nhân dân sáng trí. Và bây giờ nếu chúng ta lựa chọn một người cai trị của mình làm sa hoàng, thì lập tức tất cả trở nên tinh trí và cùng nhau quay trở lại một cách hòa thuận. Quan trọng là tại chỗ rẽ không quá gấp khúc, còn nhiều người dân có thể lại bị áp bức, mặc dù không ai bị nhục mạ, và tất cả đổ sức lực tiêu cực cho những con đường gồ ghề.

Tôi không muốn quay trở lại với tất cả mọi người, tôi muốn quay lại ngay bây giờ, mạnh mẽ và đi theo con đường thẳng, và trực chỉ đến Liên Xô. Và tôi sẽ đợi tất cả các bạn ở đó.


Bản dịch chưa được biên tập. Mong các bạn góp ý để có bài dịch tốt hơn. Kichbu ..:)

-----

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Steps


Flag Counter