Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

HIỂM HỌA TALAWAS ( Chuyện Đời )

HIỂM HỌA TALAWAS (Chuyện Đời)

Được viết bởi nguyentrongtao vào lúc: 5:34 sáng 04/08/2010

---

THUẬN NGHĨA

(……) Mình với tụi Quí Mão vốn cả hai là nguyên Âm (Kỷ- Quí đều âm). Âm với Âm đồng tông mà khắc cực, giống nhau mà cùng một cực âm như cực nam châm vậy, nên có hoà hợp mà vẫn phải cứ phải đẩy nhau ra, thế mới khốn nạn chứ. Được một cái là cả mình và tụi Quí Mão đều là Âm Mạng. Nên ở vào thế Sinh Xuất, tức là cái thế cho nhiều hơn nhận, “đứa” nào cũng muốn cho đối phương nhiều hơn là nhận từ đối phương, vì vậy mà cái khắc cực của Âm còn biết “hy sinh” nên dễ thở hơn là cái thế khắc cực của tụi đồng Dương ở thế Sinh Nhập là thế nhận nhiều hơn cho, tức là vị kỷ hơn.
   
Nói thêm cho các mợ Quí Mão biết một việc có tương tác rất “hệ trọng” này nữa này. Xét về cung Phi trong Lương Duyên Tiền Định, thì bọn nam Kỷ Hợi tụi em thuộc về cung Khôn, còn các Mợ thuộc về cung Cấn. Mà hợp Khôn với Cấn là được cái thế Sinh Khí trong bát quái. Sinh Khí là đệ nhị Cát Lành, nó chỉ sau có đệ nhất Phước Đức mà thôi. Nói về cơ nghiệp mà được cái cách Sinh Khí này là đắc cách lắm đấy. Chỉ tội mấy người tuổi Kỷ Hợi chúng em toàn là “kỳ nhân” cả , tụi em vốn là người hiền lành, ham học hỏi, nên biết nhiều, có nhiều tài vặt, tâm địa lại hiền lương, thích cống hiến cho xã hội. Nếu cái Kim của quí Mợ sắc sảo, thông minh, có “vía” trội hơn tụi em, thì các mợ có thể biến cái Mộc tụi em thành “đồ mỹ nghệ” siêu đẳng để mà tận hưởng cái thế Sinh Khí bất tận. Còn như các Mợ mà không “cao tay ấn”, thì cái Kim của các mợ chỉ tổ băm vằm tụi em thành đồ củi mục thôi, lúc đó Sinh Khí sẽ biến thành Hoại Khí tuốt tuồn tuột. Tiếc rằng xưa nay “đàn bà đâu dễ mấy tay”. Chán!
    
Lại nói về hai “mụ chằn lửa” tuổi Mão của mình. Hai mợ Mèo  mà trùng tên, trùng họ và cũng nhằm luôn cái đất Hà Thành mà sinh ra đời ấy. Cái mợ có tên lót là Hồng, mình gọi là mụ Đỏ, cái mợ có tên lót là Thanh thì mình gọi là mụ Xanh. Cái mụ Đỏ thì còn có nhiều “gay cấn” lắm, để hậu xét. Hôm nay mình chỉ kể chuyện về mụ Xanh, vì cái mụ Xanh này có liên quan đến Hiểm Họa Talawas mà mình đặt tên cho entry này.
   
Chắc chắn mấy “trự” bên Talawas nếu đọc cái entry này sẽ nổi cơn tam bành, nhất là “mụ tổ” của Talawas là nữ văn sĩ PTH.
   
Mụ Xanh, người Hà Nội, thuộc dòng quí tộc Hà Thành, thuộc loại “con ông cháu cha”. Mà loại “Ông, Cha” thứ xịn, chức vụ to tổ chảng tận chót vót trên đỉnh lận. Đã thế trời lại ưu đãi cho được cái sắc đẹp khá hoành tráng, mụ Xanh một thời nổi tiếng là hoa khôi Hà Thành. Không những thế lại còn thông minh, hoạt bát, sắc sảo và đáo để nữa chứ.
   
Trời sinh đất khiến thế nào lại để cho mụ Xanh có duyên nợ hội ngộ với mình. Quan hệ thuộc vào loại “cấm khẩu”, đếch nói được nó thuộc vào loại gì. Gặp mụ Xanh, khi đời mình đã “vãi cả linh hồn” với mấy mợ mèo Quí Mão. Nên mình có thừa kinh nghiệm “giang hồ” để kiếm bài “tẩu mã”. Cũng may cho mình, mụ Xanh thuộc vào hàng đỉnh, mà mình thuộc vào hàng đáy. Cho nên mụ chẳng để mình vào trong mắt. Vì vậy mà có duyên hội ngộ, thân thiện, nhưng không bị cuốn vào “đoạ lạc”  với “ngũ hành mê hồn trận” của mụ.
   
Số mụ Xanh chỉ xứng với hàng Đại Gia, mà mình chỉ là “tép gia”. Cho nên có hạnh ngộ cũng đường ai nấy đi. Hú hồn!
   
Mụ Xanh kết một tay đại gia nửa mùa bên này, nên nghĩa “non vợ chồng già nhân ngãi”. Sống với nhau cũng đề huề hạnh phước lắm, có được cái cơ nghiệp cũng tạm có thể gọi là “đi mây về gió”. Mình với mụ Xanh chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, trao đổi mấy câu thăm hỏi gọi là “cố nhân” cho phải đạo vậy thôi. Cũng chẳng có gì để bàn bạc thân mật nữa cả. Vì mình với mụ khác hệ. Mụ Xanh thuộc hệ Kinh tài, mình thuộc hệ Văn nghệ. Cho dù mụ ấy có kinh doanh liên quan đến Văn nghệ và Thẩm mỹ, nhưng khoảng cách giữa ý thức hệ giữa mình với mụ cũng có thể gọi là “bên Đông, bên Đoài”.
    
Hồi mụ Xanh về sống với lão Đại Gia kia, mình bấm Âm-Dương làm một quẻ bát quái, tính nhẩm thấy cú này là cú “tiền Kiết hậu Hung”. Nhưng chẳng dám nói với mụ ấy, sợ bị la là đồ “mạt rệp” biết cái cóc khô gì mà nói. Vì tay đại gia kia vốn là người rất tự hào mình là bậc trí giả.
   
Đằng đẵng vậy mà cái Kiết của mụ Xanh được dài ra phết. Cũng đúng thôi, mụ ấy sắc sảo, lanh lợi và giỏi về giao tiếp, biết cách đối nhân xử thế, thuộc nằm lòng cái Đắc nhân tâm của thế thời, nên có kéo dài được cái thế Kiết cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng lưới trời lồng lộng, rồi cái thế Hung cũng đã lòi ra.
   
Cái hung hiểm của mụ Xanh lại liên quan đến một vấn đề rất chi là ẩm ương. Đang cơm lành canh ngọt vậy, tự nhiên tay kia xui xẻo thế nào lại chui vào mạng Talawas. Cha kia vốn là dân thuyền nhân, xưa nay vốn đang vùi đầu vào Kinh tế, rồi xui khiến thế nào nếm phải cái bả Chính Trị của Talawas, đâm ra nghiện.
   
Cha này là dân khoa bảng ở Đức, không biết sao không đọc cái “Di Huấn” của một chính khách lỗi lạc của nước Đức Dân Chủ. Di huấn của vị Thủ tướng đầu tiên của nước Đức nói rằng “Politik ist schmuzig” có nghĩa : “Chính Trị là bẩn thỉu”. Không thấm nhuần được cái di huấn ấy của “tổ tông” Dân Chủ Phương Tây, nên cha đành phải làm con nghiện, vào Talawas theo đóm ăn tàn.
   
Talawas trước đây là một trang thuần văn nghệ, do một nữ sĩ khét tiếng là “Mẹ Đốp” thành lập ra. Cũng chẳng cần gì phải dấu diếm làm chi cho nó mang tiếng là úp úp, mở mở.
  
Văn đàn Việt nam gần đây có 3 nữ Văn sĩ nổi tiếng là đốp chát, nên được phong là “Mẹ Đốp”. Đó là nhà văn Dương Thu Hương, Nữ văn sĩ Phan Thị Vàng Anh con của cố thi sĩ Chế Lan Viên và nữ Văn sĩ ngoại lai (chồng ngoại) Phạm Thị Hoài.
     
Tác giả của “Chuyện tình viết trước lúc bình minh” giờ ở bên Pháp đang viết văn để “vạch trần” Cụ Hồ lấy kế sinh nhai. Phan Thị Vàng Anh thì đi mây về gió, làm “con rồng cái” trong tất cả mọi lĩnh vực văn nghệ, thơ, văn, báo chí, điện ảnh chi …Thứ chi cũng làm tuốt, mà làm ra làm, cái gì cũng đạt đến đỉnh cả. Còn nữ sĩ Phạm Thị Hoài thì chế ra cái Talawas nức tiếng hải ngoại và vang dội đến tận quốc nội.
   
Hồi mới đầu, Talawas rất đáng đọc, vì nó có tính văn nghệ và có nhiều bài viết rất xuất sắc của những học giả danh tiếng, và những người làm văn nghệ nức tiếng. Sau này dính vào chuyện “lề trái, lề phải” chi chi đó, tự nhiên lại trở thành một cái diễn đàn, thượng vàng hạ cám chi cũng có, vàng thau lẫn lộn. Xáo xào thế nào thành ra một mâm cỗ thiu, cho tiếng vo ve đậu vào đó, chửi nhau như cái chợ cá. Mà được ngăn nắp như cái chợ cá Hamburg thì còn may, đằng này như cái chợ cá đầu cầu cảng hay góc Đồng Xuân à uôm thời Khánh Trắng, Dung Hà làm bảo kê. Chán!
    
Dạo này bật Talawas lên, chẳng muốn đọc nữa, đọc chỉ tổ thêm phí mắt.
  
Đang tiếc cho Phạm Thị Hoài, thì bất ngờ mụ Xanh gọi điện thoại khóc hờ hờ “Anh ơi, sao số em nó khổ thế này”. Mình quạu lại “Răng rồi, hết chỗ đi du lịch hay không còn chỗ nào tiêu tiền nên sinh ra khổ vậy”. Mụ Xanh tấm tức phọt ngay cái giọng “giang hồ” mà ngày xưa có một thời làm mình chết mê chết mệt ra:  “Du lịch cái đ. gì đâu, thằng cha nhà em dạo này đổ đốn, tự nhiên ôm cái Talawas làm lẽ sống, bỏ bê công ty, chẳng đoái hoài chi đến vợ con, tối ngày lướt mạng tìm nguồn chửi bới cộng sản và chính quyền Việt nam. Ok, thì chả sống có lý tưởng, muốn làm một Lý Tống xịt hơi cay lên mặt mấy thằng ca sĩ đồng cô choai choai khạc mửa nhạc sến trên sân khấu thì kệ cha đi. Đằng này cứ đem cái Talawas ra mà hù dọa, mắng chửi vợ con như tát nước. Em chả biết cái Talawas ấy là cái gì mà cha nhà em suốt ngày úp mặt vào đó, như trai tơ phải bùa, úp mặt vào trôn gái góa vậy”.
   
Mình nghe mụ Xanh “thổ lộ tâm can” theo phong cách chợ vải đường Bưởi , hết cả hồn vía, liền trấn an mụ: “Từ từ, ấy từ từ đã em, đừng có đao to búa lớn mà rách việc. Bọn mình là dân cùng đinh ăn nói cho nó phải phép, đừng có đụng đến vấn đề nhạy cảm mà mang họa vào thân. Chuyện gì có đó, để anh đến gặp lão xem sao, biết đâu đấy chỉ là hội chứng mạng ảo thôi chứ không có chính trị, chính em gì đâu. Yên tâm đi, anh đến thăm tụi em rồi tính”
    
Hôm rồi đến thăm vợ chồng hờ của mụ Xanh, mình cũng thất kinh xém vãi cả ra quần khi nghe lão chồng của mụ Xanh lý sự chuyện thế thời y hệt một chính khách có tài kinh bang tế thế. Lão xỉa xói mụ Xanh nào là, trình độ của em làm sao mà nói chuyện với anh được. Anh là một thành viên nổi tiếng, có danh vọng cao trong Talawas đấy nhé. Nghe đến danh của anh, cỡ Nguyễn Huệ Chi, Đoàn Viết Hoạt, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên..gì.. gì cũng phải nể mấy phần đấy. Những bài viết của anh được đánh giá như những cương lĩnh của mặt trật dân chủ đấy. Nào là, làm người dân Việt đang đứng trước hiểm họa cộng sản mà cứ bàng quang như tụi em thì còn gì là Tổ quốc và Dân tộc nữa. Nào là, Tổ quốc còn thì dân còn, cứ bàng quan như tụi em thì khi tổ quốc lâm nguy, vận mạng của người dân cũng đâu có còn. Nào là, bọn cầm quyền cộng sản nó ngu lắm, phải để cho những người như Talawas tụi anh lãnh đạo thì đất nước mình mới phồn vinh sánh vai cùng các nước trong vùng được. Nào là, trong Talawas có bài nói rằng, đến cái việc Việt nam nên làm chư hầu cho Mỹ hay làm chư hầu cho Trung Quốc cái nào lợi hơn, để khỏi phải bị mất nước cũng không biết nữa, thì làm sao lãnh đạo đất nuớc qua nổi cuộc can qua này được. Nào là, Talawas nói, xã hội Việt nam đang khủng hoảng Lãnh Tụ, là ý nói đang khủng hoảng những nhân tài như tụi anh đây về lãnh đạo đất nước đấy…vân vân và vân vân..
     
Nghe lão ấy trình bày quan điểm chính trị để vùi dập mụ Xanh, mình thấy thốn cái lỗ nhĩ thế, tự nhiên mình nỗi máu giang hồ, muốn dạy cho lão này về một bài học về trạng thái tâm thần phân liệt thể Vĩ Cuồng là sao. Mình đằng hắng, giả vờ phùng mang trợn má như một thành viên Talawas chính cống, bắn một tràng tới tấp lên ngọn lửa chính khách của lão ta: “Này, lão Cú (lão này có biệt danh Cú). Talawas là cái đéo gì vậy, mà lão mang ra hù họa vợ con lão ra vẻ oai phong thế. Nó chẳng qua là một trang Blog của một người vô công rồi nghề lập ra để buôn chuyện trên mạng ảo thôi. Lão có biết người thành lập ra trang đó làm gì không, là người ăn trợ cấp xã hội, hưởng Harzt 4 đấy. Là loại người rỗi việc, ấm cật nên sinh ra rửng mỡ. Lão có biết loại người lười biếng không chịu làm việc để hưởng Harzt 4 là loại người có đẳng cấp thấp nhất trong xã hội Đức không?.  Là tầng lớp mà xã hội không coi trọng bằng mấy ả điếm hành nghề có môn bài đâu nhé. Vì mấy ả điếm còn đóng thuế để đóng góp cho quĩ phúc lợi xã hội. Quí báu chi mấy câu chữ của mấy người rách việc rỗi hơi sống nhờ vào vào tiền thuế của mấy người bán trôn nuôi miệng mà lão coi đó là kim chỉ nam để mang ra đày ải vợ con lão vậy. Lão tưởng lão là thành viên Talawas là oai phong lắm sao, là lấp đá vá trời đấy à. Chính trị với chả phụ trị, thành viên gì cuối cùng rồi cũng về tống vào mồm cái thứ vợ lão nấu, cũng úp mặt vô háng vợ hàng đêm. Lão có muốn chính trị thì lên mạng mà phát tấu, mà nổ, chứ đem cái thứ nhơ nhớp ấy về mà hành hạ vợ con là không được đâu đấy nhé, đúng là vớ vẩn .”
 
Lão Cú đang phừng phừng lý tưởng, nghe mình thoá mạ một hồi, sượng ra nghệt ra như ngỗng ỉa, mặt mũi tím bầm khi mình ví cái Talawas thần thánh của lão như “cái ấy”…. Hai tay lão nắm chặt lại như chuẩn bị sống chết với mình. Thấy vậy, mình táng thêm một phát nữa:

- Này lão định oánh nhau với tớ đấy à, chứ lão không biết tớ là ai hả, một cái phẩy tay của đây, là đằng ấy giãy đành đạch thôi. Có ngon thì lão đấu khẩu với tớ về Talawas đi, lão có muốn tớ lôi cái tỏng tòng tong của Talawas để chứng minh cho điều tớ nói không?
   
Lão Cú, bất lực, đứng nghiến răng kèn kẹt, hồi lâu lão định chạy đến giáng tay vả vào mặt mụ Xanh, ai dè mình đã phòng bị trước, dang tay thọc vào gần nách lão, điểm vào huyệt bại xuội của lão. Lão uất ức gầm lên một tiếng như tiếng sói tru, mở cửa lao ra ngoài.
   
Mụ Xanh, thật tệ, thấy mình “thiết diện vô tư” bảo vệ mụ hoành tráng như “thảo khấu” Lương Sơn Bạc vậy mà mụ chẳng cảm ơn mình. Thấy mình vùi dập chồng mụ vậy, mụ lại đâm ra oán mình, thế mới cay mũi chứ. Mụ thấy lão Cú ôm đầu chạy ra ngoài, thì quay sang đay nghiến mình:
- Sao anh lại làm vậy, tưởng anh đến dàn hòa tụi em, ai dè anh ăn nói lại phũ thế. Tội cho lão Cú quá.
   
Thấy mụ Xanh thương chồng, mình mới nhẹ nhàng trấn an mụ:
- Thì phải phũ thế lão Cú mới tỉnh ra chứ
- Nhưng mấy cái chuyện anh nói về Talawas như vậy có đúng không, chẳng lẽ lão Cú nhà em trí tuệ lùn đến thế kia ư, không nhận ra hay sao
- Hì hì…mình vừa cười vừa nói với mụ Xanh- Nói thế nhưng không phải thế, chẳng qua là anh hàm hồ bịa chuyện ra vậy để phũ lão Cú vậy thôi, chứ thực tế, tuy rằng Talawas không còn đáng đọc như xưa nữa, nhưng không đến nỗi tệ hại vậy đâu, gần đây cũng có lại mấy bài viết có tính nhân bản ra phết đấy.
- Thế thì tại sao anh lại nói với giọng lưỡi chợ búa ấy, thiếu văn hóa quá. Anh không sợ bọn Talawas nó thịt anh à.
- Sợ chó gì, mình là dân vô danh tiểu tốt, ai để ý mà sợ. Chẳng qua là thấy lão Cú bị hội chứng Blog nó hành nên, phang một cú cho lão tỉnh ra thôi.
- Hội chứng Blog là gì hả anh?
- Là một chứng bệnh tâm lý, do Blog đưa lại. Em phải biết là trong một con người luôn tồn tại phần Người và phần Con, cũng như luôn tồn tại đồng hành giữa thế giới Hư và thế giới Thực. Thế giới Hư nó là mơ ước, là mong cầu, là khát khao, là tưởng tượng. Cho dù là thế giới Hư nhưng nó là bộ phận làm nên tư duy và trạng thái tâm lý của con người. Blog là một thế giới mạng, mà ở đó có sự nhào trộn rất huyễn mị giữa hư và thực. Tiếc rằng phong cách giao tiếp Blog được đặt trên nền tảng giao tiếp Khen Ngợi. Ở đó Bloger bị ru ngủ trong một thế giới tâm linh chỉ có khen mà không có chê. Blog là nơi giao tiếp bằng comment và reply. Những comment khen ngợi, phủ dụ cái tâm lý thích khẳng định mình của bản ngã thì được hoan nghênh. Còn comment có tính chê, thì lập tức bị đào thải ngay, Vì vậy reply cũng bị lâm vào tình trạng  chỉ để “cảm ơn” và tự sướng. Cái phong cách giao tiếp này vô tình đã đẩy Bloger vào thế ngộ nhận. Từ những tích lũy về lượng nhiều sẽ dần dần thay đổi về chất. Bloger bị thâu nhiếp bằng sự thỏa mãn danh vọng, dần dần biến thành một hội chứng, mà hội chứng đó, chính là bệnh tâm thần phân liệt thể Hoang Tưởng, và trầm trọng hơn là thể phân liệt Vĩ Cuồng. Bloger qua lời khen ngợi xã giao, ngộ nhận mình là bậc siêu phàm. Nhất là những người có tý hiểu biết, biết tòm tèm viết văn hay làm thơ, hoặc am hiểu về thời sự, rất dễ bị bệnh Vĩ Cuồng, thấy cái bóng ảo của mình qua comment mà cứ tưởng mình là vĩ đại. Đó là hội chứng Bolg khá tai hại đấy. Lão Cú, chẳng phải là có tham vọng chính trị gì đâu. Chỉ vì lão có tý trí tuệ, vào chơi các trang như trang Talawas, Boxit, Đàn Chim Việt…..Lão có tý sắc sảo trong việc tập hợp tin tức, cộng với sự hoài niệm một thời vàng son của chế độ cộng hòa khi xưa, nên lão có những bài viết có tý hơi hám, qua các comment khen ngợi, lão đã ngộ nhận lão là bậc siêu phàm. Vì vậy phải dội cho lão tỉnh ra, không thôi sa đà, cuối cùng Lão sẽ trở thành một Lý Tống làm cách mạng bằng cách xịt hơi cay đấy.
     
Mụ Xanh nghe mình phân tích về chồng mụ, mụ cứ há hốc mồm ra như cá ngáp mưa. Hồi lâu mụ hỏi, vậy chứ anh có chơi Blog không đấy, mình nói có chứ, nhưng chỉ chơi văn nghệ thôi. Mình chỉ cho mụ Xanh xem Blog của mình. Mình không ngờ mụ này cũng văn thơ ra phết, cứ đọc hết bài thơ này đến bài thơ khác của mình, miệng cứ “chà..chà….” suốt. Hồi lâu mụ bâng quơ, ngửa khuôn mặt kiều diễm của mụ lên, đôi mắt khép hờ, mộng mị, đẹp như một đoá sen trắng tinh khiết thăm thẳm mơ hồ, đọc một câu thơ của một thi sĩ nào đó mình quên rồi “Có khi nào trên đường đời tấp nập/ ta vô tình như thể lướt qua nhau…”
  
Mình nghe mụ Mèo này đọc câu thơ đó, hết hồn, lao ra xe rồ máy phắn gấp về Hamburg. Chạy trước chắc ăn, lỡ như mụ Xanh là con dao kim cương, mà mụ này thì có dư đao pháp kỳ lạ, mụ nổi hứng cho mình vào “Ngũ hành mê hồn trận”, để mụ ấy đẽo gọt thì nguy tai cái thân mộc yếu đuối của mình.
 
Hú hồn, về đến nhà thấy thương thương lão Cú, không ngờ đầu hai thứ tóc, phiêu bạt đó đây khắp năm châu bốn bể mà vẫn chưa ngộ ra được đâu là chân hạnh phúc của đời, vẫn còn bị cái bả vinh hoa phú quí và danh vọng hão huyền nó mê hoặc. Mà có phải là quyền cao chức trọng gì cho cam, đó chỉ là sự tung hô của cái mạng ảo , cái trang Blog như một nhật ký cá nhân, Văn nghệ chẳng ra Văn nghệ, Chính trị chẳng ra Chính trị, chỉ là một thứ “oẳn tà rà oằn” không biết chống gậy như Cụ Nguyễn Công Hoan đã nói vậy thôi.
    
   
03.08.10
Nguồn: ThuanNghiaBlog

Kichbu theo nguyentrongtao.org

9 nhận xét:

  1. Bệnh vĩ cuồng của vài blogger, nghe mà thảm hại.

    Trả lờiXóa
  2. Mới chỉ chơi blog thôi đã bị bệnh vĩ cuồng.

    Nếu thực sự có quyền lực và không chịu sự cạnh tranh về trí tuệ thì còn bệnh đến mức nào !

    Trả lờiXóa
  3. (Hi vọng tên gọi nguyentrongtao là nhà văn Nguyễn Trọng Tạo) Nhà văn Nguyễn Trọng Tạo nhìn nhận đây là hiểm họa. Tớ lại cho là cái may.

    Nó là chứng cứ thực tiễn về sự tha hóa của con người. Từ đó xã hội biết phải làm gì !

    Trả lờiXóa
  4. Các Mác ăn bám vợ, viết linh tinh.

    Tú Xương cũng ăn bám vợ, viết tơ linh tinh.

    Theo logic của bác Nguyễn Trọng Tạo, cả hai người này đều xếp hạng dưới gái điếm. :))

    Trả lờiXóa
  5. Haizzzz ... đọc lại văn hóa tranh luận "Người Việt và vấn đề ngụy biện" trước khi comment tiếp.

    Trả lờiXóa
  6. Bài này đăng vào đúng ngày 04/8/2010 - ngày khai mạc đại hội các nhà văn Việt Nam lần thứ VIII, xedapdiahinh à..

    Trả lờiXóa
  7. Đọc bài này xong thì hiểu xuôi theo văn trong bài. Nhưng qua talawas đọc mấy bài vừa được post, lại hiểu theo cách khác : bác Tạo muốn thúc giục mọi người : "sang talawas đọc mấy bài mới nhanh đi.".

    Trả lờiXóa
  8. Đọc bài này và đọc comment trên blog quê choa, thấy bác Tạo dạo này sinh hư hay sao ấy.

    Trả lờiXóa
  9. Bệnh vĩ cuồng dễ lây lan lắm..:)

    Trả lờiXóa

Steps


Flag Counter