Cuộc thập tự chinh cuối cùng của Mỹ
Последний крестовый поход Америки
Nguồn: perevodika.ru và
newsland.ru
Kichbu posted on 20.10.2012
Đối với những
người Mỹ thế hệ lừng lẫy từng chiến đấu trong Chiến tranh thế giới II và thế hệ
"trầm lặng" lớn lên trong những năm 1950s, chiến tranh lạnh đã trở
thành thử thách ý thức hệ và tinh thần to lớn.
Nước Mỹ đã gán mục đích và sự sáng ngời cho chính sách
đối nội và đối ngoại của chúng ta và cho cuộc sống của chúng ta.
Hai thế hệ đã tiến
hành cuộc chiến tranh này, nó bắt đầu sau khi
Berlin sụp đổ vào năm 1945 và kết thúc bằng sự sụp đổ của bức tường
Berlin vào năm 1989, với sự kết thúc chiến tranh, người Mỹ đụng phải vấn đề cốt
lõi:
Nếu cuộc đấu tranh
lịch sử giữa chủ nghĩa cộng sản và tự do đã kết thúc, nếu đế quốc Xô Viết và
Liên Xô không còn tồn tại thêm nữa, nếu người Nga muốn trở thành bạn bè của
chúng ta, và những người Maoist đã đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, thì sứ
mệnh mới trên thế giới của chúng ta như thế nào? Chúng ta bây giờ làm gì?
Những cuộc tranh
luận về vấn đề này lắng xuống khi Saddam Hussein xâm lược Kuwait. George
Bush-bố đã tập hợp liên minh mạnh mẽ và chiến thắng, chỉ phải mất vẻn vẹn 100
giờ tác chiến trên mặt đất cho điều đó.
Chúng ta đã xác
định được sứ mệnh của mình.
Hợp chủng quốc là
siêu cường duy nhất và cuối cùng, và Bush hân hoan tuyên bố rằng chúng ta sẽ
xây dựng "Trật tự thế giới mới". Các nhà tân bảo thủ tâng bốc đến tận
trời thắng lợi huy hoàng "đơn cực" của Mỹ và kỷ nguyên "bá chủ
toàn cầu" đang đến.
Nhưng điều này
không thuyết phục và không khích lệ người Mỹ. Họ đoạn tuyệt với người chiến
thắng Iraq
- đối với Bill Clinton. Trong năm 2001, đảng Cộng hòa đã ủng hộ một Bush khác,
người đã hứa một nước Mỹ "khiêm tốn hơn".
Sau đó xảy ra sự
kiện 9/11 và nó buộc George Bush-con trưởng thành vào cuộc can thiệp Wilson. Sau khi đạp tan
Taliban vào tháng Mười hai năm 2001, Bush quyết định tái thiết Afghanistan theo hình mẫu của Iowa và bắt đầu cuộc thập tự chinh chống
"trục ma quỷ". Trong diễn văn tại lễ nhậm chức lần thứ hai của mình,
ông giải thích rằng sứ mệnh của Mỹ là để "kết liễu nền bạo chính trên toàn
thế giới".
Nhưng thế giới đã
khước từ giúp đỡ. Đến cuối năm 2006, Taliban trở lại, Mỹ bị lôi vào cuộc chiến
tranh bất tận ở Iraq, những người Cộng hòa đánh mất Quốc hội, và cuộc thập tự
chinh của Bush "vì dân chủ" đã đưa đến chỗ lực lượng HAMAS và
Hezbollah đã thắng cử.
Vào tháng Mười một
năm 2008, "những người thập tự
chinh" phải "rút quân, với trang thiết bị của mình".
Barack Obama lên
cầm quyền. Obama với sự sẵn sàng, như của mình, tiếp nhận cả "Mùa xuân A
rập" mà nó bắt đầu vào năm 2000, và sự lật đổ những nhà độc tài ở Tunisia, Ai cập, Yemen,
Libya và Syria.
Sự thức tỉnh thật
là khủng khiếp. Khi hết nhà độc tài này đến nhà độc tài khác bắt đầu sụp đổ, trên
những vùng đất mà họ từng cai trị, bốn
kỵ sĩ A rập khải huyền: chủ nghĩa phân lập bộ lạc, chủ nghĩa dân tộc-bộ tộc,
phong trào Hồi giáo cực đoan và thái độ chống Mỹ bắt đầu phi nước đại. Và lúc
bấy giờ một vấn đề đơn giản đặt ra trước mắt chúng ta:
Nếu thế giớ A rập
tràn ngập những phẫn nộ và căm thù chúng ta - vì các cuộc chiến tranh, chiếm
đóng, các cuộc không kích của máy bay không người lái và sự ủng hộ Israel của
chúng ta, vì nền văn hóa suy đồi của chúng ta, sự dễ dãi với những nhục mạ Hồi
giáo và nhà Tiên tri - tại sao chúng ta cần kêu gọi bầu cử tự do ở các nước, mà
ở đó mọi người sử dụng các cuộc bầu cử này để bỏ phiếu cho những nhà cầm quyền
có thái độ thù địch với Hợp chủng quốc?
Nếu kết quả lật đổ
các nhà độc tài-đồng minh không tránh khỏi và có thể có nằm ở chỗ những kẻ thù
của chúng ta-những người Hồi giáo lên nắm chính quyền, thì tại sao chúng ta
giúp đỡ lật đổ các nhà độc tài?
Trong Chiến tranh
lạnh, Hợp chủng quốc kết bạn cho mình ở những nơi mà chúng ta tìm được cho
mình. Nếu họ sẵn sàng gắn số phận của mình với chúng ta, chúng ta đã chào đón
họ, chào đón tất cả - từ người thợ mỏ cho đến ông tướng Pinochit. Những nhà bất
đồng chính kiến dân chủ như Jawaharlal Nehru ở Ấn Độ và Olof Palme ở Thụy Điển
tìm cho mình nơi trú ngụ dưới sự bảo trợ của chúng ta.
Trong thời gian
Chiến tranh thế giới và Chiến tranh lạnh, vấn đề cốt tử nằm không phải ở chỗ,
các vị lên cầm quyền thông qua các cuộc bầu cử tự do hay là không - cuối cùng,
Adolf Hitle đã được bầu chọn làm thủ tướng Đức, còn các vị đứng về phía nào -
với chúng tôi hay chống lại chúng tôi?
Hệ tư tưởng, như
Russell Kirk đã chỉ ra - đó là tôn giáo chính trị, và tôn giáo dân chủ - hình
thức tôn thờ thần tượng, tôn thờ thần
ảo, con bê vàng.
Và thêm vào đó
(mặc dù sự khẳng định này có thể gần với tội ác trên cơ sở của lòng căm thù),
một số nước không có khả năng tiến đến nền dân chủ. Như Edmund Burke đã nói:
"Điều đó được tiền định bởi tổ chức bên trong của sự vật rằng những người
với trí tuệ không tự chủ không thể trở thành những người tự do. Những nỗi sợ
của họ là những cái cùm của họ".
Đối diện với lòng
căm ghét mãnh liệt đối với Mỹ mà hiện nó đã lan khắp thế giới A rập và Hồi
giáo, chúng ta lại đụng đến một vấn đề quan trọng. Sứ mệnh bây giờ của chúng ta
trên thế giới như thế nào? Mục đích chính của chính sách đối ngoại của Mỹ bây
giờ sẽ như thế nào?
Chúng ta bây giờ
cần đặt ra mình nhiệm vụ toàn cầu như thế nào? Cần theo đuổi mục đích như thế
nào với nền quốc phòng hành tỷ tỷ dollars, các cơ quan tình báo, ngân sách hỗ
trợ nước ngoài, sự hiện diện các cơ quan ngoại giao và quốc phòng ở khắp các
lục địa và ở phần lớn các nước trên thế giới? "Trật tự thế giới mới"
của Bush khi xét đến sự tiêu tan chiến lược của chúng ta, và cũng như sự chống
đối của Nga, Trung Quốc và thế giới Hồi giá là một câu chuyện.
Cuộc thập tự chinh
"vì dân chủ" của Bush và việc tiếp thu "Mùa xuân A rập" bởi
Obama đã giải phóng và dẫn đến chính quyền các thế lực đối với những mong muốn
của Mỹ ít được chấp nhận hơn là những bạo quân và những nhà độc tài đã bị lật
đổ với sự hoàn toàn tán đồng của chúng ta.
Tất cả ba quan niệm
hóa ra là ảo tưởng. Đối với đất nước đang tiến đến sự phá sản với tốc độ tăng
lên của món nợ 1 nghìn tỷ dollars năm và mệt mỏi bởi cả trăm năm các cuộc thập
tự chinh, có lẽ, có thể áp dụng những lời của John Quincy Adams : "Mỹ
không đi ra nước ngoài để tìm kiếm những quái vật cần tiêu giệt. Mỹ - đất nước
chinh phục tự do và độc lập hoàn toàn, nhưng chỉ của riêng mình".
---
Bản gốc tiếng Anh
xem tại
đây!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét