Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Người đâu mà lạ thế…



Người đâu mà lạ thế…


Pavlov Dobriansky (Ucraina)
Kichbu chuyển ngữ

 
Hình minh họa. Nguồn: voatiengviet


 Chú cún lông xù màu hung đỏ nằm trong góc nhà kho đổ nát liếm những mảnh cốc vỡ và suy nghĩ không hiểu sao người ta đánh mình đến thế…

“Tất nhiên là tại ta đường đột vào nhà người lạ - chú cún con ngẫm nghĩ – nhưng chủ nhà còn vuốt ve ta cơ mà và với giọng ngọt ngào khen ta là chú chó tuyệt vời nhất. Sau đó chủ và khách hàn huyên trò chuyện, một lát sau chủ nhà đi sang phòng bên và nói với với vợ ông ta rằng vị khách ấy chính là thủ trưởng.

Mà cũng có thể bởi nhân bà chủ ra ngoài đi đâu đấy, ta lẻn vào bếp, rồi làm rơi chiếc đĩa đựng đầy thịt nướng xuống nền nhà, vỡ tan từng mảnh. Ta cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi những điều tồi tệ nhất. Nhưng thay vì mắng mỏ ta, ông chủ lại dịu dàng nói: “Anh bạn nhỏ thân mến, làm sao thế này?”.

Ta hài lòng với sự săn sóc ân cần của chủ nhà và xơi sạch chỗ thịt, rồi lửng thững từng bước ra phòng ngoài. Và ở đó ta gặp chú mèo Vaska, vốn từ lâu ta với nó có mối quan hệ bất hòa. Ta chạy đến bên nó với những ý nghĩ tốt đẹp, nhưng nó, thật ngốc ngếch, nhảy tót lên kệ bát đĩa và đánh rơi chiếc lọ thủy tinh.

Đương nhiên ta lấy làm sung sướng khi ông chủ nhà nổi nóng và đánh cho nó một chiếc dép.

Còn ta bình thản nằm dài trên tấm thảm trải nền nhà, lim dim mắt ngủ. Ta tỉnh giấc đúng lúc chủ nhân chia tay với khách.

Khi ông khách đã ra ngoài phố,  chủ nhà mở cửa sổ và gọi theo:

“Mikhail Sidorovich, anh quên chú cún nhỏ này!”

“Chú chó nhỏ nào? – Vị khách hỏi lại. – Chú chó nào thế?”. “Chẳng lẽ không phải của anh sao?”.

Vài mọi sự bắt đầu từ đây! Chủ nhân ông vớ lấy một vật gì đó ta không rõ và ném vào ta. Bản năng tự vệ giúp ta chui tọt xuống gầm di-văng. Ông chủ lao đến. Ta nổi giận và cắn vào chân ông. Ông đau đớn và ném theo ta một vật gì đó bằng sắt. May thay, ném trượt. Và nó bay đúng vào màn hình TV.

Khi hiểu rằng thật vô ích để chờ đợi sự khoan dung nào đó của chủ nhân ông, ta lấy hết sức vọt qua cửa sổ để ngỏ…

Người đâu mà lạ thế, chú chó con lông màu hung đỏ thở dài.

- Thoạt đầu người ta âu yếm vuốt ve mình, sau đó thì, chẳng có lý do gì, lại sẵn sàng đánh ta đến chết…”.




2 nhận xét:

  1. Suốt đời chú chó lông hung đỏ sẽ không hiểu nổi sự khác nhau giữa "chó thủ trưởng" và "chó bình thường"

    Trả lờiXóa

Steps


Flag Counter