Leonid Brezhne - nhà lãnh đạo của "thời đại trì trệ"
Леонид Брежнев - лидер "эпохи застоя"
Andrew Burovsky
Nguồn: forum-orion.com và newsland.ru
Kichbu posted on 20.10.2012
Người ta gắn thời
đại dưới tên gọi" trì trệ" với
tên tuổi của Loenid Ilyich Brezhnev. Đó là hai mươi năm mà
trong suốt thời gian đó đất nước đạt được sự cân bằng hạt nhân với Hoa
Kỳ, nhân dân được nhận các căn hộ, nền kinh tế phát triển với tốc độ nhanh
chóng. Nhưng sản phẩm trong các cửa hàng như trước đây không đủ, còn giới lãnh
đạo được lĩnh nhận hàng hóa và các sản phẩm trong các cửa hàng đặc biệt, mà qua
đó đã thực tế xây dựng xong chủ nghĩa xã
hội - đối với bản thân mình. Cùng với điều này, những người gần gủi và gia
đình của Brezhnev, Suslov, Andropov,
và các nhà lãnh đạo khác của đảng không trở thành các nhà tài phiệt để nói về
chủ nghĩa khổ hạnh của giới chóp bu cầm quyền, không để lại những tài khoản bí mật phòng ngày
đen tối cho hậu duệ của mình.
Brezhnev công khai đưa bộ máy đảng lên nắm quyền lực. Ngay
từ đầu, ông muốn củng cố vị trí của mình ... và đã củng cố. Tại
mỗi
kỳ
đại hội của đảng CS Liên Xô lại có bài về
"sự phát triển vai trò lãnh đạo của đảng". Các bộ, các ủy ban chấp hành đã trở thành đơn giản là cơ quan thừa hành các quyết định của các cơ quan đảng. Các nhà lãnh đạo không đảng viên thực tế đã biến mất ngay cả ở các chi bộ cơ sở. Ngay trong những năm đầu tiên trị vì của Brezhnev bộ máy của đảng đã hoàn toàn chi phối bộ máy nhà nước. Sự tín nhiệm của bộ máy đảng đã trở thành gần như tuyệt đối với bộ máy nhà nước. Từ năm 1966, Brezhnev - không phải là người đầu tiên, nhưng là tổng bí thư.
Bộ máy quyền lực của đảng đã bác bỏ bất kỳ các cuộc cải cách nào? Nó có đặc biệt nghĩ về quyền lực và những đặc quyền của mình? Chưa chắc… Ngay cả trong bộ máy của đảng mọi người cũng khác nhau. Chưa nói về điều gì khác, nhưng đội ngũ cán bộ đảng hiểu rất rõ rằng quyền lực và các đặc quyền đặc lợi của họ phụ thuộc trực tiếp vào sự phồn vinh của đất nước. Nhưng không ý tưởng nào, kể cả những ý tưởng tuyệt vời nhất có thể đi ngược lại các lợi ích của bộ máy đảng. Điều đó đã xảy ra vào thời của mình, vào thế kỷ XVIII, không một sa hoàng nào có thể thống trị bất chấp các lợi ích của lực lượng cận về. Và hoàn toàn không phải vì rằng những người cận vệ là những người không yêu nước và họ, ngoại trừ những nông nô mới và rượu chè, không cần thứ gì trong cuộc sống. Đội quân này sẵn sàng ủng hộ bất kỳ những cuộc cải cách mạnh mẽ nào ... nhưng chỉ có những cuộc cải cách nếu chúng không loại bỏ họ ra khỏi quyền lực.
Vào đầu những năm 1970, Brezhnev thực tế đã trở thành lãnh chúa quyền hạn vô song. Còn là một người chưa già (ông chưa đến 70 tuổi), Leonid Ilyich bắt đầu bị ốm nặng. Vào tháng 11 năm 1972, ông bị đột quỵ với những hậu quả nghiêm trọng. Vào đầu năm 1976 - bị chết lâm sàng.
Vào đầu những năm 1970, Brezhnev thực tế đã trở thành lãnh chúa quyền hạn vô song. Còn là một người chưa già (ông chưa đến 70 tuổi), Leonid Ilyich bắt đầu bị ốm nặng. Vào tháng 11 năm 1972, ông bị đột quỵ với những hậu quả nghiêm trọng. Vào đầu năm 1976 - bị chết lâm sàng.
Sau đó, ông đã không thể nào hồi phục được sức khỏe. Một thời nào đó, có lẽ, ông là người có khả năng làm việc, bây giờ ông bị suy yếu thần kinh và tâm thần (suy nhược), và chứng xơ vữa động mạch não. Ông chỉ có thể làm việc một hay hai giờ mỗi ngày, sau đó đi ngủ, xem TV và vân vân ... Theo một số thông tin, Leonyid Brezhnev đã bắt đầu phụ thuộc thuốc an thần - Nembutal.
Liệu trên thực tế giới cầm quyền có lợi dụng bệnh tật của vị lãnh tụ già nua hay không? Tôi không biết điều đó một cách xác thực. Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe nghiêm trọng của L.I. Brezhnev và không có khả năng để hoàn toàn điều hành đất nước với năm tháng đã thể hiện ngày càng rõ rệt hơn. Rõ ràng rằng vào năm 1970 đất nước đã không còn cần một nhà lãnh đạo quyết đoán và cứng rắn.
Ngày 23 tháng Ba năm 1982, trong chuyến thăm đến Tashkent của Brezhnev, tại nhà máy sản xuất máy bay những chiếc cầu nhỏ đổ sập, và tất cả mọi người bị ngã. Brezhnev bị gãy xương quai xanh, nó không bao giờ lành. Sau sự cố đó, sức khỏe của Brezhnev đã hoàn toàn suy giảm.
Sau vụ
Tashken, Brezhnev phải băng bó và cảm thấy những cơn đau nặng, cá nhân ông đã
gọi điện thoại cho Andropov: "Yura, chuyện không may xảy ra với tôi ở đây.
Chỉ có điều cậu đừng chặt đầu của bất cứ ai ở đấy nhé. Chớ trừng phạt, tự tôi
có lỗi. Đi mà không báo trước, mặc dù mọi người đã can ngăn”. Đúng là chuyện hi
hữu.
Lần
đầu tiên Brezhnev đặt ra vấn đề từ chức của mình vào năm 1974. Sau đó một vài
lần nữa, nhưng các đồng chí trong Bộ Chính trị, trước hết là là M.A. Suslov,
với động cơ lợi ích cá nhân và mong muốn duy trì quyền lực, thuyết phục ông tiếp
tục làm việc. Bản thân cả Leonhid Ilyich đã sẵn sàng tự nguyện rời khỏi quyền
lực – đó cũng là một thực tế, điển hình của ông.
Những báo cáo của Brezhnev dài hai-ba tiếng đồng hồ trên truyền hình – đó là những hình ảnh mẫu mực của thời đại.
Nhưng
càng ngày nó trở nên rõ ràng hơn rằng ông thật sự khó khăn duy trì tốc độ đọc. Leonid Ilyich
thường nói nhịu nhiều hơn, khuôn mặt ông nom thật sầu não. Mọi người vẫn rất
tàn nhẫn với nhau. Nhìn vào "ông già yếu ốm này, người đáng ra cần phải
nằm trên giường, thế mà họ lại lôi ông lên cái án thờ kinh khủng và bắt ông nói
lê thê, lắp bắp những câu thần chú ngốc ngếch", chúng tôi đã cười mĩa. Và
chính ông sau đó đã làm động lòng, con người già cả này và rất ốm yếu đã đi qua
chiến tranh và cả cuộc đời làm việc đến độ kiệt sức.
Lần cuối cùng Brezhnev xuất hiện công khai vào ngày 7 tháng Mười một năm 1982. Đứng trên khán đài của Lăng Lenin, ông suốt vài giờ đồng hồ tham dự lễ diễu binh tại Quảng trường Đỏ. Ngay cả trong các cảnh quay chính thức thấy rõ tình trạng ốm đau nặng nề của ông.
Vào lúc 9 giờ sáng ngày 10 tháng Mười một năm 1982, cơ thể hãy còn ấm của Leonid Ilyich Brezhnev đã được bảo quản tại căn nhà “Zareche-6” của nhà nước. Người đầu tiên trong số các nhà hoạt động chính trị đến nơi ông mất là Yu.V. Andropov. Không có lý do để nghi ngờ một cái chết bởi bạo lực.
Sinh
thời của Brezhnev người ta nói nhiều điều khó tin là có thật về những đặc quyền
đặc lợi, sự giàu có của ông, và những món quà đắt tiền. Trong những năm
"perestroika" cùng những lời bàn ra tán vào như thế đã trở thành một
phần của chính trị - rõ ràng, lến nắm quyền lực chính xác là những người mà sự
giàu có của Brezhnev không để cho họ yên. Còn của cải ở đâu thì chẳng thấy. Con
người đã mở tài khoản công khai ở ngân hàng không cần bất kỳ những khoản tiền
riêng nào. Ai có cả nhà ở, cả xe cộ, cả căn nhà ngoại ô của nhà nước ... Và đó
là tất cả những gì người ta mong ước. Khi tịch biên tất cả những gì “có được” ở những người thừa kế
Brezhnev, không tìm ra được bất kỳ tài khoản nào ở các ngân hàng nước ngoài,
không đồ trang sức đắt tiền, không một đồng ngoại tệ.
Trong
"những năm trì trệ" những vụ việc thật sự rúng động đã обстряпывались *! Vào giữa thập niên 1980, khi một Yuri
Andropov không thích đùa lên nắm chính quyền, ở những mafiozo khác nhau về quy
mô, người ta tìm thấy cả những đồ trang sức quý hiếm, cả ngoại tệ lên đến hàng
trăm nghìn và triệu dollars, cả các tài khoản tại các ngân hàng ở nước ngoài.
Trong thời gian lục soát tại căn nhà ngoại ô của Galina Brezhneva đã tìm
được những đồ trang sức quý báu giá trị
cả triệu rúp. Nhưng đó là của Galina, chứ không phải là của bố cô.
Bản thân L.I. Brezhnev sống rất khiêm tốn. Không có những bộ áo
quần đắt tiền nào (trừ chiếc áo lông xa xĩ ở cuối của cuộc đời mình), không một
đồ trang sức đắt tiền hoặc nước hoa nào từ Paris, không có nhà hàng nào, không trò giải
trí nào với điệu nhảy cang cang cùng gái mại dâm. Ông thích những thú vui trần
tục: ăn ngon, lái xe nhanh, xe hơi, săn bắn, các bài hát dưới nhạc đệm của cây
đàn baya. Nhưng ông không đòi hỏi những thú vui với chi phí lớn, và không có
những nguyên nhân nào để cho rằng ông nói chung cũng có khi nào đó, biển thủ
cái gì đó.
Leonid Brezhnev là người giản dị, thậm chí có phần khắc khổ. Tuy
nhiên, ông rất thích các tặng thưởng và huân huy chương. Brezhnev - người duy
nhất trong toàn bộ lịch sử tồn tại của Liên Xô, có năm huân chương Sao vàng Anh
hùng: một huân chương Sao vàng Anh hùng Lao động Xã hội chủ nghĩa, bốn huân chương Sao vàng Anh hùng Liên Xô.
Nguyên soái Zhukov cũng chỉ có bốn huân chương Anh hùng Liên Xô, còn người tiền
nhiệm của Brezhnev, N.S. Khrushchev – ba huân chương Anh hùng Lao động Xã hội
chủ nghĩa. Và danh hiệu này và huân chương Sao vàng hơn ba trăm lần không được
trao tặng cho những cho những Anh hùng còn lại. Sự dễ dải của các tặng thưởng?
Và hãy cùng nhau so sánh số lượng tặng thưởng của bất kỳ chính khách nào một
thời lâu dài lãnh đạo cường quốc vĩ đại? Chẳng hạn, lấy Franklin Roosevelt? Thì
Roosevelt có gần 300 tặng thưởng. Còn Roi Medvedev của Mỹ không tìm thấy cái
nào: Roosevelt không thích đùa, và cả các nhà
báo viết về ông chỉ borzo thỉnh thoảng mất hút. Điều này liên quan vấn đề hà
khắc của chế độ Xô Viết và sự dễ dàng thiên thần của nền dân chủ Mỹ.
Sinh thời, Brezhnev thường bị cười nhạo. Thường họ cười với lòng
nhân hậu, còn trong giới trí thức – không phải lúc nào cũng vậy. Ông nói khó
khăn và không rõ ràng. Ông đọc các bài phát biểu dài lê thê và buồn tẻ theo các
trang giấy, lẫn lộn các số phần trăm và từ ngữ. Ông thường xuyên hôn một người nào đó tại các sân bay. Ông có
đôi lông mày rậm, hợp nhất vào sống mũi, ông đi lại khó khăn, mỗi năm càng trở
nên nặng nề hơn. Người ta cho rằng Brezhnev ngu ngốc, dễ bị tâng bốc, ăn cắp
vặt, thường ăn trứng cá đen. Bất kỳ quan điểm nào khác xem ra cũng không thật
sự trí tuệ.
Không
ai muốn phải suy nghĩ về những phẩm chất như thế nào đã đưa ông trở thành người
đứng đầu cường quốc rộng lớn. Hơn thế, không ai muốn nghĩ rằng tại sao chính
dưới thời của một ông già nực cười này Liên Xô lại trở thành siêu cường. Thêm
vào đó, chúng ta ăn no nê và huống nữa không cố sức. Liệu chúng ta có đáng để
vì điều này nói lời cám ơn “người mang bộ lông mày u u minh minh” vụng về với bốn
huân chương Sao vàng trên ngực.
---
* Bài chưa được biên tập và đồng thời nhờ các bạn sành tiếng Nga tìm dịch giúp
Kichbu từ обстряпывались. Rất cám ơn các bạn.
Đoạn cuối của bản dịch này đọc hay đấy, bác Kichbu ạ! Cảm ơn những bài dịch của bác!
Trả lờiXóaMình cám ơn bạn, tienkenzo nhé..:)
XóaHUG!