Chủ nghĩa Xã hội theo kiểu Trung Quốc
Trung Quốc hiện
đại và đồng thời cũng lỗi thời, như cuộc duyệt binh, sự tôn sùng cá nhân và các
khẩu hiệu chào mừng 60 năm ngày lập nước cho thấy. Mô tả đất nước này như là
một xã hội với một Chủ nghĩa Tư bản không kiềm chế là đúng và đồng thời cũng
sai: tuy có các luật lệ mới về hợp đồng làm việc, công nhân viên không có nhiều
khả năng để đấu tranh cho quyền lợi của họ. Không có công đoàn xứng đáng với
cái tên này, tiền lương thấp, điều kiện làm việc thường là một xì căng đan.
Đảng và kinh tế cấu kết chặt chẽ với nhau. Đảng điều khiển không chỉ quân đội
mà cả chính phủ nữa. Họ là thể chế cao nhất của nhà nước theo Hiến Pháp. Vì thế
mà họ ví dụ như quyết định về chính sách công nghiệp và điều khiển – Chủ nghĩa
Tư bản hay không Chủ nghĩa Tư bản – cho tới công việc hàng ngày của các ngân
hàng và tập đoàn nhà nước. Họ quyết định ai sẽ là tổng giám đốc, quyết định tỷ
giá hối đoái cũng như lãi suất của ngân hàng, thỉnh thoảng còn cả giá cả nữa.
Hội đồng nhà nước
thực hiện tất cả những điều đó, đứng trên các bộ và ủy ban. Ủy ban quan trọng
nhất là “Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia”, một phiên bản được hiện đại
hóa của cơ quan lập kế hoạch lúc trước. Trước đây, họ quyết định cho tới từng
con ốc vít, cái gì và bao nhiêu được sản xuất ra trong nước.
Ngày nay, ủy ban
chỉ còn đưa ra chỉ thị về chiến lược, kế hoạch và dự án. Họ nhận chỉ tiêu từ Ủy
ban Trung ương của ĐCS. Cứ năm năm một lần là có một phác thảo của một kế hoạch
năm năm được đưa ra, kế hoạch mới nhất đây quyết định tương lai của Trung Quốc
cho tới năm 2015. Nó hứa hẹn sẽ chấm dứt “sự phát triển không công bằng” của
Trung Quốc, giảm bớt hố sâu giữa giàu và nghèo, giữa thành thị và nông thôn,
giữa miền Đông giàu có của đất nước và miền Tây tụt hậu. Thêm vào đó, cần phải
xây 36 triệu căn hộ có giá phải chăng, 3,9 triệu kilômét đường xá và 45 cảng
hàng không.
Qua các nhà máy
quốc doanh, chính phủ là một nhà hoạt động quan trọng trong kinh tế. Ngân hàng,
đường sắt, công ty hàng không (cả nhà bán xăng máy bay) thuộc về họ, họ sở hữu
đa số các xưởng đóng tàu và công ty hàng hải, các nhà cung cấp năng lượng – tất
cả họ đều là những thể chế của chính phủ; cũng như những nhà nhập cảng dầu mỏ
và các nhà máy lọc dầu Sinopec và Petrochina, tập đoàn nhôm Chinalco hay công
ty khai thác dầu ngoài khơi CNOOC.
Cuối những năm bảy
mươi, Đảng đã đập vỡ cái được gọi là “chén cơm sắt” cho công nhân, cái bảo đảm
một căn hộ, một bảo hiểm ốm đau và một công việc làm chắc chắn cho tới khi về
hưu. 25 triệu công nhân bị sa thải và phải sống qua ngày với một số tiền trợ
cấp nhỏ hàng tháng.
Các công ty còn
lại đều hoàn toàn hay một phần là công ty cổ phần, chính phủ nắm đa số cổ
phiếu. Trong cuộc khủng hoảng tài chính, các tập đoàn nhà nước nhận được phần
lớn của chương trình đầu tư của Bắc Kinh gồm trên 400 tỉ euro – và qua đó đã
trở thành người thắng cuộc của việc này.
Năm 2007, gần 70%
của 500 doanh nghiệp Trung Quốc đứng đầu trong danh sách của Forbes là thuộc
nhà nước. Thế nhưng nhìn chung thì con số của doanh nghiệp nhà nước giảm liên
tục, 2009 còn là 154.000. Nhưng trước sau chúng vẫn chiếm tròn 30% của cái được
gọi là khu vực thứ hai và thứ ba, của công nghiệp và dịch vụ – và quỹ của họ
ngày càng đầy tiền hơn.[1]
Điều đấy khiến cho
sự hình thành của các dự án kinh tế và hạ tầng cơ sở lớn nhất và táo bạo nhất
đều nhờ vào nền kinh tế nhà nước này.
Trong khi trong
nước Cộng hòa Liên bang [Đức], trong đất nước mà người ta đã phát minh ra loại
tàu hỏa chạy trên đệm từ trường, không có chiếc [tàu hỏa chạy đệm từ trường]
Transrapid nào lao đi và lao về, cả giữa Berlin và Hamburg lẫn giữa Cảng hàng
không München và Quảng trường Karlsplatz cũng không, thì người Trung Quốc đã
hành động: họ xây dựng một tuyến giữa Cảng hàng không Thượng Hải Pudong và trạm
tàu điện ngầm đường Longyang. Qua đó, các quan chức Trung Quốc đã chứng tỏ lòng
can đảm làm cái lớn và hẳn là cũng có nhu cầu to lớn, muốn có được công nghệ
đệm của Đức.
Transrapid chỉ là
một của nhiều ví dụ. Tàu hỏa cao tốc, những cái nhận được cái tên “Hài Hòa” đẹp
đẽ, hiện giờ đã kết nối nhiều thành phố. Ngay trên sa mạch Nội Mông cũng có
nhiều cây cầu cạn mà chẳng bao lâu nữa sẽ có tàu hỏa lao qua đó với trên 300
kilômét trong một giờ.
Điều khiến cho các
đối tác kinh doanh từ nước ngoài vui mừng đến độ thỉnh thoảng họ hết mức ca
ngợi ĐCS và không thích nhìn những tường thuật phê phán của báo chí họ về những
vấn để của Trung Quốc, là sự thật, rằng Đảng có khả năng hiện thực cả những sự
án khổng lồ một cách nhanh chóng và cương quyết. Hàng chục ngàn hay hàng trăm
ngàn người được tái định cư cho đường cao tốc, cảng hàng không và đập thủy
điện, và thế là cần cẩu với máy pha bê tông đã bắt đầu quay ngay lập tức.
Nước Trường Giang ở Bắc Kinh
Ở phía Nam của thủ đô
Trung Quốc, công nhân đào và khoan kênh đào và đường hầm trong năm 2010. Chẳng
bao lâu nữa, dự tính nước từ Trường Giang sẽ chảy qua trên 1000 kilômét đến
miền Bắc Trung Quốc, nơi khô hạn từ nhiều năm nay cho tới mức các quan chức đã suy
nghĩ về việc dời trụ sở chính phủ ra khỏi Bắc Kinh, có thể là về Nam Kinh ở
phía Nam.
Dự án Nam-Bắc này
sẽ khiến tiêu tốn khoảng 62 tỉ dollar, tròn 300.000 ngàn người sẽ phải rời bỏ
quê hương của họ. Không một ai biết liệu kế hoạch này có hoạt động về lâu dài
hay không và nó sẽ có hậu quả nào cho môi trường. Và tuy vậy, chính phủ vẫn
quyết định: bắt đầu từ 2014 nước Trường Giang sẽ chảy ra từ những vòi nước ở
Bắc Kinh.
Hiện giờ đã xong
là một dự án khổng lồ khác của những nhà kỹ sư-viễn mộng: đập Tam Hiệp trong
tỉnh Hà Bắc là đập nước lớn nhất và là một trong những dự tính đã gây tranh cãi
nhiều nhất thế giới – không chỉ vì cái giá đắt cho người dân của vùng đấy: 1,2
triệu người phải tái định cư. Toàn bộ nhiều thị trấn ở cạnh bờ Trường Giang đã
chìm vào trong dòng nước màu nâu.
Hiện giờ, nhiều
nỗi lo ngại đã trở thành sự thật: hồ trữ nước đấy là một vũng nước thối khổng
lồ, vì các thành phố và nhà máy ở thượng nguồn xử lý nước thải của họ không
đúng mức. Sườn núi lở, một vài khu dân cư mới đã bị đe dọa ngay từ bây giờ.
Khoa học gia đã
tiên đoán trước tất cả những điều đó, ngay cả nhiều nghị sĩ thông thường là
phục tùng mệnh lệnh trong Đại hội đại biểu Nhân dân Toàn quốc, Quốc Hội giả vờ
của Trung Quốc, đã dám chống lại đập Tam Hiệp. Mặc dù vậy, Đảng vẫn cương quyết
tiến hành dự án. Đập này, họ lý luận, là quan trọng cho việc cung cấp năng
lượng, thêm vào đó nó có thể ngăn chận nạn ngập lụt ở hạ lưu Trường Giang và
qua đó cứu sống nhiều mạng người. Kể từ lúc đấy, họ đã ăn mừng lòng can đảm và
nghị lực cũng như sức sáng tạo của họ.
Sách đỏ, quả đấm giơ lên và không có số
Ai là những người
phụ nữ và đàn ông đưa ra những quyết định như vậy – và dẫn dắt Trung Quốc và
qua đó là châu Á đi vào tương lai? Tất cả họ đều thuộc đảng phái lớn nhất thế
giới, hiện giờ có trên 80 triệu người sở hữu quyển sổ thành viên có màu đỏ. Tất
cả họ đã giơ cao quả đấm thề trung thành với tổ chức, cái được tổ chức theo
nguyên tắc Lênin của “dân chủ tập trung”, tức là: từ trên xuống dưới.
Đảng lo sao cho
không phải ai cũng bình đẳng trước pháp luật. Thay vào đó là luật lệ của hai
giai cấp, cái phân biệt giữa đồng chí và con người bình thường. Bù vào đấy, ĐCS
đã tạo nên một loại giống như cảnh sát hình sự nội bộ – Ủy ban Kỷ luật Trung
ương. Nó sẽ hoạt động, khi một cán bộ bị nghi ngờ có hành động phạm pháp. Cảnh
sát và công tố chỉ được phép điều tra chống đảng viên khi các ủy viên của ban
kỷ luật cho phép. Thường thì cuối cùng Đảng cũng ấn định trước, rằng phải kết
án và phán quyết ra sao.
Chỉ có đảng viên
mới có cơ hội thăng tiến trong chính phủ và nhà máy quốc doanh. Hiếm có ngoại
lệ. Người mới phải qua giai đoạn thử thách hai năm mà trong đó họ phải chứng tỏ
nhận thức chính trị của họ trong các bài luận văn và đóng góp thảo luận. Thêm
vào đó là luôn luôn tuân theo lãnh đạo, đi đến bất cứ nơi nào mà họ muốn, và
giữ bí mật về nội bộ của tổ chức. Hệ thống này có hiệu quả một cách đáng ngạc
nhiên. Không ai biết chính xác ai ở hàng đầu của Trung Quốc quyết định điều gì
và tại sao, ai suy nghĩ điều gì, ai liên minh với ai. Đảng không có trong quyển
danh bạ điện thoại.
Các cán bộ phải
thường xuyên đi học một trong 2700 trường đảng, trước khi họ được thăng chức.
Trong đó có thể có những bước nhảy đáng ngạc nhiên trên đường sự nghiệp, bước
nhảy từ một ngân hàng nhà nước vào chức vụ thị trưởng hay từ một nhà máy cán
thép vào Bộ Văn hóa không phải là không bình thường. Trường Đại học Đảng trung
ương đối diện với dinh mùa hè ở Bắc Kinh giảng dạy bên cạnh Marx và Mao là các
lý thuyết gia kinh tế Phương Tây Keynes và Stiglitz, họ còn liên kết với Kennedy
School of Government ở Đại học Harvard hay với Đại học Cambridge.[2]
Trong cựu thuộc
địa Anh Hongkong, một trong các trung tâm tài chính quan trọng nhất của thế
giới, cái từ 1997 lại thuộc về Trung Quốc, ĐCS cho tới nay là một tổ chức bí
mật, văn phòng đảng của họ và đảng viên ẩn nấp ở phía sau các tổ chức tiền
tuyến.
Trích đăng từ quyển “Cuộc Cách mạng châu Á”, của Andreas Lorenz, do Phan Ba dịch, mời các bạn đón đọc
[1] Gao Xu: “State-owned enterprises in China: How big are they?”, Worldbank-Blogs,
19/01/2011
[2] Xem Richard McGregor: “The Party – The Secret World of China’s
Communist Rulers”, HarpperCollins,
New York, 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét