Аnatoly Lukyanov và Mikhail Gorbachev
«ГКЧП создал Горбачев»
Kichbu theo Lenta.ru
Cựu chủ tịch Xô Viết tối cao Liên Xô Anatoly Lukyanov nói về nguồn gốc và nguyên nhân thất bại của perestroika
Ba mươi năm trước, vào tháng Ba năm 1985, Mikhail
Gorbachev lên nắm quyền lực ở Liên Xô. Một tháng sau khi được bổ nhiệm vào cương vị
tổng bí thư, ông, bắt chước Lenin, đã công bố "Luận cương tháng Tư"
nổi tiếng, từ đó quyết định khởi động perestroika. Tiến sĩ Luật học Anatoly
Ivanovich Lukyanov đã bày tỏ quan điểm của ông về các sự kiện của 30 năm trước
đây với "Lenta.ru". Trong giai đoạn 1987-1988, ông giữ chức bí thư Uỷ
ban Trung ương ĐCSLX, trong những năm 1988-1989 là ủy viên dự khuyết Bộ chính
trị của Ủy ban Trung ương ĐCSLX, trong 1990-1991 - chủ tịch Xô Viết tối cao
Liên Xô.
"Lenta.ru": Thái độ của ông như thế nào đối với perestroika
trong những năm qua là gì?
Lukyanov: Cái gọi
là perestroika đã mở đường
cho chủ nghĩa tư bản. Không phải
đảng thực hiện nó, mà là một nhóm người xung quanh Gorbachev.
Nhân vật chính trong nhóm này là Alexander Yakovlev
- trưởng ban tuyên truyền của Ủy ban Trung ương, bí thư Trung ương,
và là ủy viên Bộ Chính trị. Nếu không có ông ấy, Gorbachev đã không làm được gì. Chính
trong nhóm của Yakovlev bắt đầu nói rằng chúng ta cần
một chủ nghĩa xã hội khác. Còn
trên thực tế, mục tiêu chính của họ
- từ bỏ chủ nghĩa
xã hội hoàn toàn. Đó là những giấc
mơ của tầng lớp tiểu tư sản và trí thức xuất hiện
ở Liên Xô.
Tại sao là "cái gọi là"?
Thuật ngữ này được sử dụng ngay trước cả Gorbachev, ví dụ, dưới thời
Khrushchev, khi ông giải quyết di sản của Stalin. Khi tôi nghe thuật ngữ này,
tôi tự hỏi perestroika cái gì? Các cuộc cải cách - đó là một việc, còn phục hồi chủ nghĩa tư bản
- là việc hoàn toàn khác. Bởi perestrsoika trong ý nghĩa đích thực của nó là kế
hoạch của Andropov và, dĩ nhiên, không có nghĩa là đánh vào chế độ Xô Viết và hệ
thống quản lý của Liên Xô. Perestroika đã biến thành cuộc tấn công thù địch vào
các quan điểm của Andropov, còn ông ấy là người với các quan niệm Marxist đến
tận xương tận não, một người ủng hộ Xô Viết, rất quan tâm đến lịch sử của vấn
đề này. Nếu nhìn lại những sau năm sau, giữa lời nói mà Gorbachev thốt ra với
việc làm khác nhau như thế nào.
Аnatoly
Lukyanov
Photo: Gleb Shelkunov/
"Commersant"
Nhưng thoạt đầu cá nhân ông đã ủng hộ
đường lối cải cách?
Tại giai đoạn nào đó tôi và Nikolai Ryzhkov đã ủng
hộ ý tưởng cải cách, nhưng không ủng hộ Gorbachev, mà ủng hộ những người đã được chỉ định dưới thời Andropov. Tôi chứng kiến rằng kế
hoạch thay đổi chính sách kinh tế được soạn thảo bởi ngay Alexei Kosygin, nhưng
các sự kiện Tiệp Khắc đã ngăn cản việc thực hiện nó. Bộ Chính trị của chúng tôi đã gần như nhất trí quan điểm
cho rằng cải cách sẽ dẫn đến việc tăng cường các mối quan hệ xã hội chủ nghĩa,
thúc đẩy tiến bộ khoa học và công nghệ, đổi mới sản xuất. Nhưng đó là một sự
thống nhất tưởng tượng, một ủy viên Bộ Chính trị chỉ bằng lời nói ủng hộ khẩu
hiệu "nhiều chủ nghĩa xã hội hơn nữa", còn bản thân họ rao giảng, như
họ nói lúc đó, "những lợi thế của doanh nghiệp tư nhân là không còn nghi
ngờ gì nữa": sở hữu tư nhân, thị
trường tự do, con đường phát triển tư bản chủ nghĩa.
Trong quá trình tranh cãi với
Gorbachev, tôi nhận ra rằng chúng ta đang đi sai hướng, từ bỏ các nguyên tắc của chế độ
Xô Viết. Với "perestroika" mọi người hiểu theo cách của mình,
nhưng cuối cùng dưới từ này ẩn giấu sự
thay đổi chế độ. Ngoại trừ tôi,
tất cả các ủy viên cũ của Bộ Chính trị đã phản đối tất cả điều này, nó làm
tình hình trong Bộ Chính trị nóng lên và buộc Gorbachev liên tục vận động
giữa hai nhóm.
Lúc đó ông đã giữ chức vụ cao và bây giờ khẳng định rằng
chống lại con đường của Gorbachev khởi xướng. Tại sao không chỉnh ông ấy, không nói: "Ông đang làm gì
vậy?"
Tôi đã không im lặng, tôi đã nói.
Ví dụ, vào năm 1991 tại Hội nghị Ủy ban trung ương, tôi lên tiếng chống sự đưa xã hội đên một chế độ, mà ở đó nhìn chung sẽ
không có chỗ cho những giá trị của chủ nghĩa xã hội và
sở hữu công, chống lại xu hướng làm suy giảm an sinh xã hội của người lao động, cũng
như chống lại mong muốn thay vào Liên Xô là tạo ra cấu
trúc lỏng lẻo và liên minh
bất lực hay là một cộng đồng.
Trong chính sách của Gorbachev, perestroika xã hội
chủ nghĩa đã biến thành chống xã hội chủ nghĩa mạnh bao nhiêu, thì quan hệ của
tôi với ông ấy nặng nề bấy nhiêu. Sau đó việc hợp tác đã chấm dứt, điều này ai
cũng biết. Chúng tôi là những kiểu người
khác nhau.
Tôi đã ăn sâu vào trong đảng, sống bằng đảng, còn Gorbachev - thì không. Ông
ấy là một người với lối tư duy nông nghiệp, người ta gọi ông ấy là "thợ
lái máy gặt đập". Trong những câu chuyện riêng tư, ông ấy không che giấu thực tế là thiên hướng về dân chủ xã hội, và đôi khi nói toạc
là chủ nghĩa tự do, còn tôi là người hoàn toàn Xô Viết
và cả cuộc đời cống hiến cho cuộc đấu tranh vì chính quyền Xô Viết.
Ông đã nói
rằng có hai nhóm trong Bộ Chính trị, nhóm thứ nhất của Yakolev, còn nhóm thứ
hai?
Nhóm những người có quan điểm chính thống mà Yegor Kuzmich Ligachev (ủy viên Bộ Chính trị trong những
năm 1985-1990s- "Lenta.ru").
Gorbachev thường xuyên nghi ngờ họ, ông ấy không có những kiến thức về kinh
tế và xã hội học, vì vậy khi thì nghe Yakovlev, khi thì nghe Ligachev. Sau đó Ligachev bị loại, và để chống
lại ông ấy họ đã sử dụng bài báo "Tôi không thể hy sinh những nguyên
tắc" của Nina Andreeva trên tạp chí "Liên Xô" (ám chỉ đến bức
thư gửi cho báo, trong đó lên án các bài viết phê phán chủ nghĩa xã hội, và đặc
biệt, chính sách của Stalin, bức thư công bố ngày 13 tháng Ba năm 1988 - "Lenta.ru"), bài báo dường như
được Yegor Kuzmich chuẩn duyệt. Yakovlev,
Medvedev và Shevardnadze đã cáo buộc Ligachev phát biểu chống đối perestroika.
Và sau khi điều tra trong đảng, Ligachev bị loại bỏ khỏi ban lãnh đạo do hội
nghị của Ban thư ký của Ủy ban trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô. Ông được thay
thế bởi Vadim Medvedev.
Yegor Ligachev, Alexander Yakovlev
và Mikhail Gorbachev
(
từ trái sang phải trên đoàn
chủ tịch của Hội nghị toàn thể ĐCSLX lần thứ XIX, tháng Sáu năm 1988
Ảnh: Yuri Abramochkin / RIA Novosti
Ảnh: Yuri Abramochkin / RIA Novosti
Tại sao Alexander Yakolev lại chống hệ
thống Xô Viết?
Ông ấy đã có
một thời gian dài làm việc tại Hợp chúng quốc. Tôi
biết ông ấy rất rõ, ông ấy có cách tiếp cận khác và quan điểm khác đối với chính quyền Xô
Viết. Ông tin chắc rằng chính quyền Xô Viết không thể mang lại
cho con người những gì như chủ nghĩa tư bản có thể mang lại.
Yakovlev đã có ảnh hưởng rất lớn đối với Gorbachev, mối quan hệ giữa họ rất tốt, ông ấy đã khéo léo đánh giá từng bước đi Gorbachev, ca ngợi ông ta.
Ông chắc đã
nghe ý kiến cho rằng Yakolev đã làm việc cho tình báo nước ngoài? Ông nghĩ gì
về việc này?
Tôi không tin rằng Yakovlev có thể liên hệ với tình báo nước ngoài.
Yakovlev sinh ra ở
tỉnh Yaroslavl, tham gia Chiến tranh vệ quốc vĩ đại, bị thương nặng. Cuộc
sống ở Hoa Kỳ không ảnh hưởng đến ông ấy, ông ấy có nhiều mối liên hệ ở Mỹ, ông ấy biết
họ phản ứng lại với chúng ta như
thế nào, với việc chúng ta đang làm gì, nhưng tôi không tin ông ấy phản
bội.
Ông đã nói
rằng ông chỉ trích gay gắt và đã cảnh báo về mối nguy hiểm của perestroika, ông
đã chỉ trích như thế nào?
Báo chí đã chỉ trích Hội đồng Xô Viết tối cao Liên Xô, gọi chúng tôi là
"thể đột biến kỳ lạ", "hung hăng-ngoan ngoãn", "những
quyết định xa lạ với nhân dân". Hội đồng Xô Viết tối cao Liên Xô trong
giai đoạn đó, nếu tôi có thể nói như vậy, là hiệp sĩ giữa ngã tư đường. Ở đó bùng lên cuộc đấu tranh của xu hướng xã hội chủ nghĩa và chống xã hội chủ
nghĩa, liên bang và ly khai, tình hữu nghị của các dân tộc và chủ nghĩa dân
tộc. Quốc hội đã được chia thành những người muốn đổi mới những tiêu chuẩn sinh
hoạt xã hội chủ nghĩa của đất nước, thực hiện cải cách, và những người muốn áp
dụng chủ nghĩa tư bản bằng cách phá vỡ tất cả một cách có ý thức. Ở đây trước
hết cần phải nói rằng phần lớn các đại biểu được bầu vào mùa xuân năm 1989,
ngay từ đầu đã có tâm thế ủng hộ cải cách, chứ không phải là phá vỡ chế độ.
Trong hồi
ký của mình, ông viết rằng Yakovlev đã đề xuất những gì vào năm 1985, tại dacha
của Stalin ở Matveyevskoye, nơi Bộ Chính
trị họp và thảo luận những bước đầu tiên của perestroika, áp dụng hệ thống hai
đảng. Đảng thứ nhất là ĐCSLX, còn thứ hai sẽ phải như thế nào?
Yakovlev lấy ví dụ của Hoa Kỳ, nơi có hai đảng;
ông ấy cũng đề xuất như vậy ở chúng ta. Do đó, đã tạo ra quyền lực của tổng
thống ở Liên Xô. Mặc dù vai trò của tổng thống trong Liên bang, theo những chức
năng giao phó cho tổng thống, là do Chủ
tịch đoàn Xô Viết tối cao thực hiện. Tổng thống
đại diện tất cả các nước cộng hòa và được liên hệ chặt chẽ với Quốc hội,
và được bầu do Đại hội đại biểu nhân dân.
Thành tựu chính của
perestroika là gì?
Thành tựu chính là tiêu cực -
là sự sụp đổ của Liên bang Xô viết,
là chiến tranh ở nhiều nước cộng hòa:
ở Caucasus, Trung Á, và sự quay trở lại với chủ nghĩa tư bản.
Sự sụp đổ
của Liên bang Xô Viết là tất yếu?
Đó là giai đoạn khó khăn. Nền kinh tế rệu rã. Gorbachev bị ném từ thái cực này sang thái cực khác.
Muốn hòa giải những điều không thể hòa giải được, ông vội vã, chịu ảnh hưởng
của bên này hoặc bên kia, ra những quyết định mâu thuẫn lẫn nhau, càng ngày
càng xa rời chương trình của ĐCSLX. Chịu ảnh hưởng của Yakovlev, trong những
bài phát biểu của ông xuất hiện những lời cam kết với sự lựa chọn xã hội chủ
nghĩa trong sự chuyển biến chung hướng đến thị trường tự do. Trong bối cảnh
này, trong nước các cuộc xung đột sắc tộc
gia tăng, nhưng ông không biết phải làm gì với chúng. Uy tín của Gorbachev
trong nhân dân và trong đảng vào thời điểm đó bắt đầu giảm mạnh. Chúng ta đã
bước vào thời kỳ sụp đổ mà nó đã kết thúc không chỉ bằng sự sụp đổ của đảng mà
còn là của Liên bang Xô Viết.
Ngày 20 tháng Tám năm 1991, binh sĩ và trang
thiết bị quân sự đã được đưa vào Moscow. Xe tăng trên
đại lộ Kalinin Prospekt (Novy Arbat)
Ảnh: Vladimir Fedorenko / RIA Novosti
Ảnh: Vladimir Fedorenko / RIA Novosti
Sự sụp đổ của Liên bang bắt đầu từ các nước cộng hòa Baltic, và sau đó các
nước cộng hòa ở châu Á ủng hộ họ. Họ muốn trở thành các quốc gia độc lập, với
các đại diện của mình trong Đoàn Chủ tịch của Liên bang. Tức là, ủng hộ việc thành lập một liên bang lỏng lẻo.
Những ý tưởng này vào thời điểm đó đã dẫn đến Cuộc nội chiến ở Hoa Kỳ. Tình
hình có thể được khắc phục, nhưng Yeltsin đã đẩy cho sự tan rã của Liên băng
tăng tốc, ông ra lệnh rằng việc áp dụng luật liên bang chỉ có thể với sự đồng ý của các nước cộng hoà. Tức là bắt đầu cuộc chiến tranh luật pháp. Sau đó,
ông tuyên bố rằng các nhà máy, xí nghiệp trên lãnh thổ các nước cộng hòa, bây giờ thuộc về họ. Một bước
quan trọng dẫn đến tan rã là thay đổi hệ thống thuế. Nó được xây dựng như sau:
thuế nộp vào Liên bang và sau đó được phân phối cho các nước cộng hòa. Yeltsin
cũng khăng khăng để thiết lập hệ thống đơn kênh, khi tất cả các loại thuế sẽ
vẫn có thể ở mỗi nước cộng hòa, và họ sẽ tài trợ cho Liên bang theo ý của mình.
Ngày 29-30 tháng Bảy năm 1991, đã tổ chức cuộc gặp gỡ kín của Yeltsin,
Gorbachev và Nazarbayev ở Novo-Ogaryovo. Trong thời gian cuộc họp Gorbachev đã
đồng ý với các hệ thống thuế đơn kênh (Liên Xô bị tước đoạt ngân sách, các
doanh nghiệp và ngân hàng) và ký một thỏa thuận liên bang mà hầu như không có
đại diện của Hội đồng Xô Viết tối cao
Liên Xô. Đó là sự tan rã. Tan rã
bất chấp những điều nhân dân đã quyết định tại cuộc trưng cầu ý dân ngày 17
tháng Ba năm 1991, mà ở đó, tôi nhắc để
nhớ lại, 76,4 phần trăm công dân Liên Xô đã bỏ phiếu cho việc duy trì Liên bang
Xô Viết, còn Hội đồng Xô Viết tối cao Liên Xô tiếp theo đó đã thông qua luật về
hiệu lực bắt buộc của quyết định trưng cầu ý dân.
Ngay lập tức hình thành
Ủy ban khẩn cấp (Ủy ban Nhà nước về tình trạng khẩn cấp), và nó phát thông điệp gửi tới các công
dân trên truyền hình về việc ban bố tình trạng khẩn cấp trong cả nước.
Lý do chính để
hình thành Ủy ban khẩn cấp là mối
đe dọa tan rã của Liên bang Xô viết. Đó là một mối đe dọa thực sự, bất chấp quyết định của cuộc trưng cầu ý dân. Tôi không có quan hệ gì với việc thành lập Ủy
ban khẩn cấp, mặc dù tôi biết tất cả mọi người
trong Ủy ban. Ủy ban này do Gorbachev thành lập vào ngày
8 tháng ba năm 1991, ông cũng xác định thành phần của nó. Lúc đó, trong Ủy ban khẩn cấp dưới sự lãnh đạo của Phó
Chủ tịch Liên Xô Gennady Ivanovich Yanayev bao gồm tất cả những người vào tháng Tám năm 1991, chúng ta thấy trên truyền hình. Rời bỏ đến Crym, Gorbachev đã để Yanaev thay mình
thực hiện các quyền hạn.
Tiếp theo mọi việc đều rất đơn giản:
Ủy ban Khẩn cấp họp ba lần, và khi
dự thảo thỏa thuận liên bang và
lời thông điệp gửi nhân dân đã được
chuẩn bị, một nhóm năm người từ Ủy ban khẩn
cấp (Boldin, Chenin, Kryuchkov,
Varennikov và Plekhanov)
đến gặp Gorbachev tại Foros, để giải thích rằng không thể ra những quyết định vội vàng. Thứ nhất,
đây hiệp ước liên bang, và thứ hai,
cần thiết chờ đợi đến tháng Chín, khi tiến hành đại hội, không thể ra các quyết định
mà thiếu Hội đồng Xô Viết tối cao. Gorbachev đã lắng nghe họ, bắt tay và nói, "Hãy hành động đi".
Mikhail Gorbachev trở về Moscowtừ
Foros
Ảnh: "Ogonek" / "Kommersant"
Ảnh: "Ogonek" / "Kommersant"
Ủy ban khẩn
cấp đã có cơ hội thay đổi tình hình? Tại sao họ không làm bất cứ
điều gì, và điều
xe tăng đề làm gì? Bởi
không có các hoạt động chống đối.
Họ không điều xe tăng vào, mà là Yeltsin.
Không có mưu đồ nào tấn công Nhà trắng. Một lần nữa tôi
nhắc lại: tôi không phải là thành viên của Ủy ban khẩn cấp, những ngày đó tôi
đi nghỉ và không có mặt ở Moscow. Nhưng tôi đã thường xuyên liên lạc
qua điện thoại với Gorbachev và tôi biết
chính xác rằng Ủy ban khẩn cấp không có ý định cướp chính quyền. Không có
bất kỳ mệnh lệnh truy nã hoặc bắn giết nào. Ủy ban khẩn cấp
đã cố gắng để bảo vệ chế độ Xô
Viết. Họ không chống chế độ, họ đã liên
lạc với Gorbachev, do đó, không thể gọi đây là đảo chính hoặc bạo động.
Hãy nhớ, Ủy ban khẩn cấp
- đó là một nỗ
lực tuyệt vọng, nhưng tổ chức kém của một nhóm các nhà lãnh đạo đất nước để cứu Liên Xô, một nỗ
lực của những người tin rằng tổng thống sẽ ủng hộ họ, rằng ông sẽ hoãn việc ký kết dự thảo hiệp ước liên bang, có nghĩa là hợp pháp hóa sự sụp đổ đất nước Xô Viết. Nhưng
Gorbachev đã không bay đến Moscow, ông đã không thể thay đổi được tình
hình, nhưng vẫn ở lại Crym.
Thật không dễ dàng, nhưng Ủy ban khẩn cấp đã hỗ trợ, chẳng hạn, nguyên
soái Liên Xô và là một người rất đáng kính Sergei Fedorovich Akhromeev,
sau đó ông đã bị giết chết...
Tức là, tất cả các thông tin
rằng Ủy
ban khẩn cấp đã phong tỏa và giữ Gorbachev tại dacha
ở Foros
là không đúng sự thật?
Dĩ nhiên! Tất cả đó là những tin thất thiệt.
Không ai phong tỏa ông ấy, sau đó
Tòa án đã xác nhận: tất cả các phương tiện liên lạc đều hoạt động, máy bay đã
sẵn sàng để cất cánh. Ai ngăn chặn ông ta? Năm
đại biểu? Ông có lực lượng bảo vệ 100 người ở Foros.
Vâng, họ đã nói chuyện với ông ấy
theo kiểu đồng chí và ra đi. Họ hy vọng
và tin rằng Gorbachev sẽ hỗ trợ họ và tham
gia vào Ủy ban khẩn cấp. Tất cả
là như thế!
Kết quả, Ủy ban khẩn cấp
tổ chức được ba cuộc họp, thông
qua bốn văn kiện nhưng không được thực hiện, và sau đó đã giải thể
theo chỉ thị của Phó Tổng thống. Quay trở lại Moscow, Gorbachev chấp thuận bắt các thành viên của Ủy ban khẩn cấp.
Ông giải
thích thế nào về cách hành xử kỳ lạ như vậy của Gorbachev?
Như đại biểu Telman Gdlyan
vào lúc đó nhận xét đúng đắn, Gorbachev đã tính chắc chắn: với chiến thắng của Ủy ban khẩn, tổng thống trở về điện Kremlin
trên "con ngựa đỏ" và sử dụng những thành quả của
chiến thắng, nếu Ủy
ban khẩn cấp bị đánh bại, thì, đoạn tuyệt với
"những người bạo động", tổng thống lại vào điện Kremlin, chỉ
khác bây giờ là trên "con ngựa
trắng", được ủng hộ bởi Yeltsin
và "các nhà dân chủ cách mạng".
Tuy nhiên, "ngựa trắng"
và ủng hộ của những người theo chủ nghĩa tự do là ảo
tưởng.
125 tập hồ sơ của Ủy ban khẩn cấp, mà các cuộc điều trần của nó được bắt đầu tại Đoàn quân sự của Tòa án Tối cao ngày 14 tháng Bốn năm 1993
Ảnh: Yuri Abramochkin / RIA Novosti
Từ tháng
Tám năm 1991 đến tháng Mười hai năm 1992, ông đã đã bị giam giữ tại
"Matrosskaya tishins" về vụ án của Ủy ban khẩn cấp, ông đã bị cáo
buộc âm mưu cấu kết giành chính quyền và
lạm dụng quyền lực. Ông nói rằng không có mối quan hệ nào với Ủy ban khẩn cấp. Vậy tại sao ông bị
tống tù và bị giam giữ lâu như vậy?
Bởi vì ngay từ đầu, khi tôi bay đến gặp Gorbachev ở Foros, tôi đã nói với
ông ấy: "Cho dù bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ ở lại với niềm tin của Liên
Xô của mình". Tôi cũng nhắc lại
chính điều đó với các nhân viên điều tra trước khi từ chối nói chuyện với họ.
Trong tù tôi nhận được rất nhiều thư từ ủng hộ. Nhưng tôi không chửi bới nhà
tù, bởi vì trong tù tôi đã viết gần 400 bài thơ, sau này tôi đã xuất bản chúng.
Họ sợ là
ông sẽ lãnh đạo cuộc đấu tranh sau Ủy ban khẩn cấp?
Hãy hiểu cho tôi là tôi đã từng đứng đầu Hội đồng Xô Viết tối cao Liên Xô,
perestroika đối với tôi là không thể chấp nhận được. Yeltsin ủng hộ các công tố
viên, họ ra lệnh bắt tôi, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn ở chức vụ của mình,
trong đảng tôi cũng biết rằng tất cả điều này là bất hợp pháp. Tôi nói với họ:
tôi là công nhân cũ, 14 năm tôi đứng bên máy và tôi sẽ không lùi bước.
Sau ngày 21 tháng Tám, coi thường hiến pháp và pháp luật hiện hành của Liên
Xô, với lý do dường như các đảng viên cộng sản hỗ trợ cho "những người âm
mưu-nổi loạn", Yeltsin cấm ĐCSLX hoạt động, tịch thu tài sản của đảng, đóng
cửa các tờ báo, giải tán Đại hội đại biểu nhân dân của Liên bang và Hội đồng Xô
Viết tối cao Liên Xô. Còn vào ngày 8
tháng Mười hai năm 1991 những người đứng đầu ba nước cộng hòa, họp tại Beloveiezdkaya
Pucha, đã thủ tiêu chính cả quốc gia liên bang. Và đây mới là cuộc đảo chính
thực sự. Thực tế cay đắng của cuộc đảo chính thực sự không phải là tháng Tám,
mà là chính tháng Tám-tháng Mười hai, gắn với việc đưa đất nước chuyển sang
đường ray của chủ nghĩa tư bản, là như thế.
Xem thêm:
- Người
trong cuộc nói về Gorbachev (baodatviet).
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét