Ghi chép của cựu điệp viên nước ngoài
Записки бывшего иностранного агента
Аlexei VINOGRADOV
Kichbu posted on 29.07.2012
Trước mặt các đồng chí của mình và các ngài tôi trịnh trọng thú tội, rằng vào năm 1991 tôi đã vi phạm lời thề người lính và với vũ khí trong tay đã không bảo vệ đất nước Liên Xô, mà chính tôi đã thề bảo vệ nó đến giọt máu cuối cùng.
Cùng với tôi hàng triệu công dân đồng hương của tôi đã vi phạm lời thề và cũng trở thành những kẻ phản bội và điều này không thanh minh cho tôi - tôi chỉ chịu trách nhiệm với chính mình.
Tôi chưa bao giờ vào đảng cộng sản, và tôi hiểu rất tuyệt vời rằng chúng ta từ nay đã phản bội không phải một đất nước lý tưởng, nhưng ai mà biết được lúc bấy giờ rằng chúng tôi sẽ nhận được một đất nước còn khốn nạn hơn.
Vào năm 2002 tôi tình cờ trở thành nhà báo, thoạt đầu của một tờ báo Mỹ, sau đó là Canada, vâng, mà không phải vì tôi muốn điều đó - đơn giản là tôi đã viết xong một cuốn sách chống thống đốc đương nhiệm, ở tỉnh mà tôi sống lúc bấy giờ, và điều này thật nguy hiểm.
Vào tháng Tám năm 2008 tôi bỏ việc ở tờ bào phương Tây vì chiến tranh ở Gruzia, bởi vì tôi hoàn toàn không muốn đứng vào bất kỳ phe nào tham chiến.
Vào những năm 2000-11 (thường xuyên - mỗi năm một lần), như thông lệ ở chúng tôi với các nhà báo, ở Nga họ đã làm hỏng cái tay phải của tôi và vân vân, và những kẻ có tội vẫn trở thành vô tội.
Vào năm 2012 người ta phê chuẩn đạo luật rằng nếu tôi bây giờ nối lại công việc ở tờ báo của Canada, thì tự nhiên tôi sẽ trở thành điệp viên nước ngoài ngay khi nhận tháng lương đầu tiên.
Thật kỳ cục là những đại diện của chính quyền Nga mà những người này xét về chức vụ cao của mình còn có lội hơn tôi trong việc phản bội Liên Xô đất nước của mình, hôm nay muốn gọi chính tôi là điệp viên nước ngoài, mặc dù chính họ còn giống những điệp viên này hơn tôi rất nhiều.
Và nếu tôi, bỗng nhiên, tự giận mình và bỗng nhiên muốn gột rữa nỗi nhục nhã của mình bằng máu. Hôm nay chính quyền mà trao cho tôi khẩu súng Kalashnikova (súng tiểu liên AK - Kichbu), hộ chiếu Liên Xô và toàn văn lời thề người lính. Ôi, sẽ không trao. Có lẽ (cũng như hàng triệu người đồng hương của tôi, những người muốn quay lại Liên Xô), chúng tôi bây giờ là những tù binh của họ và chúng tôi hiểu rằng với tất cả những khiếm khuyết, đất nước Liên Xô còn tốt hơn những gì chúng ta có bây giờ.
Ở chúng ta, như mọi khi, không có sự lựa chọn, như từ trong hai điều ác chọn điều ác ít tồi tệ nhất.
Ở chúng ta, dù không đáng sợ thế nào, không có nền chuyên chính. Thậm chí hiện thời có thể gọi điều này là nền chuyên chính nhẹ nhàng rất khó, bởi vì rằng cho dù nó có thể mang lại một trật tự nào đó.
Ở Nga bây giờ không có chế độ chính trị - không dân chủ, không độc tài, không là cái gì cả.
Ở Nga bây giờ không có cả chế độ kinh tế và định hướng - đó không phải là chủ nghĩa tư bản, đó không phải thời kỳ quá độ, đó không phải là chủ nghĩa xã hội - ở trong nước chúng ta không biết làm điều gì cả, mà từ lâu chỉ họp hành trên những lời nói.
Ở Nga bây giờ không có chế độ chính trị - tập đoàn phi chính trị của bộ máy quan chức của tất cả các cấp đang nâng đỡ chính quyền trong nước. Thế lực này không có lợi ích gì khi áp dụng chế độ chuyên chính, bởi vì bản thân nó sẽ sụp đổ dưới nền chuyên chính, chính quyền và những kẻ thực thi đã hiểu điều này.
Nước Nga bận rộn công việc - Nga tự ăn cắp chính mình, và không chỉ bản thân chính quyền làm điều này (ở chính quyền có nhiều điều kiện hơn) - mỗi người trên cương vị của mình đang lo kiếm chác, nhưng đó không phải là làm giàu phi tư bản chủ nghĩa (hợp pháp) - đó là sự vơ vét đất nước trái luật pháp, và không một đạo luật hiện hành nào hành chức, được thực thi, có thể giúp được. Luật pháp được thực hiện chỉ trong bộ phận mà ở đó nó có lợi cho những người thực thi pháp luật.
Đất nước cần các cuộc bầu cử trung thực để làm gì khi dù sao cũng chẳng có ai để mà bầu.
Ở Nga, dĩ nhiên, có những người trung thực, và họ không ăn cắp bởi vì cuộc sống còn không dạy cho họ điều này, hoặc họ bị lôi kéo, chí ít điều này còn có thể tha thứ được. Cần tự hào với những người trung thực này, nhưng đồng thời cũng thương thay cho họ - trong đất nước của chúng ta sống trung thực rất khó, những người trung thực ở đất nước của chúng ta không sống được. Những người như vậy không được nhân lên ở đất nước của chúng ta, mà ngược lại họ đang chết dần mòn.
Ở Nga đồng ruble còn ngự trị mạnh hơn đồng dollar ở Hoa Kỳ.
Xét theo sự đa dạng của các cuộc chống đối, ở Nga nền dân chủ đang bừng tỉnh. Nó đã chưa bừng tỉnh vào khi nó còn chưa bị cấm đoán. Nó bắt đầu thể hiện khi người ta bắt đầu cấm đoán nó.
Tiện thể nói thêm, trong trường hợp một nền chuyên chính đích thực ở Nga - người ta chuyển đi nơi khác những người như tôi, và trong trường hợp thắng lợi của cách mạng - những người như tôi, đơn giản sẽ bị tàn sát hết. Và thế là tôi còn ít thời gian để xác định nên theo ai hay bỏ trốn. Bây giờ tôi đơn giản là mẫu mực của người thất nghiệp chính trị, những thế lực cực nọ và kia xem tôi là kẻ thù chính trị, nhưng thế còn tốt hơn là ở Nga một cái gì đó lại chiến thắng.
Công cuộc cải tổ (perestroika) ở Liên Xô đã diễn ra thành công - tất cả đã được cải tổ, nhưng quốc gia sụp đổ và chẳng có gì mà chống đỡ. Còn lại, sổ toẹt và quay trở lại, hoặc sổ toẹt và xây dựng đất nước dân chủ, nhưng toàn bộ đất nước đang tồn tại hai mươi năm nay và dậm chân tại chỗ.
Tất cả bị nhổ bẩn.
Quay lại Liên Xô, hỡi ôi, không có vé khứ hồi. Tiến lên dân chủ - nhìn chung không có vé, vâng, không thể xây dựng nền dân chủ ở trong nước khi những cái đầu óc của nhân dân đầy rơm rạ của một đế quốc Liên Xô không tồn tại. Tiến lên chủ nghĩa tư bản cũng không ai cho phép chúng ta khi chúng ta còn chưa học được cách làm việc. Nền chuyên chính ở chúng ta cũng không xây dựng - sẽ sụp đổ, ở chúng ta tất cả đang sụp đổ.
Chúng ta không thể nói một cách trung thực với toàn thế giới còn lại, chúng ta là một nước nghèo, chúng ta từ lâu không còn là đế quốc, chúng ta khoe khoang vũ khí chỉ để cho dù bằng lời nói ném cho những cái gì còn sót lại của tâm lý đế quốc trong những đầu óc của các công dân của chúng ta.
Chúng ta thực tế đi lên bằng con đường nào đó của mình, nhưng không đi, bởi vì rằng ở chúng ta, cũng như ở Malchish Kibalchish, có, Bí mật Chiến tranh Vĩ đại. Vâng đó là bí mật. Trong đầu của hàng triệu người - hàng triệu con đường khác nhau, nhưng ở chúng ta không có con đường chung đặc biệt nào, chúng ta muốn trở nên tốt hơn tất cả, bằng điều gì đó đặc biệt, quan trọng và đáng kể, và vẫn còn con đường ngay cả khi không có gì khác nữa. Sự kiêu hãnh của chúng ta, không phải từ niềm tự hào, ở chúng ta hoàn toàn không còn gì ngoài cái sự kiêu hãnh này. Có lẽ, chúng ta cũng đã không nghỉ lấy sức bởi vì rằng chúng ta tự hào rằng chúng ta đang nghỉ ngơi ở chính trong đất nước của chúng ta.
Chúng ta chưa bao giờ đi chệch con đường riêng của mình, bởi vì rằng sẽ không bao giờ đi theo con đường đó, và sẽ copy cả của phương Tây, cả của phương Đông, và tự nhận vơ là của mình.
Úi chà, thưa cộng đồng quốc tế, các vị thử hình dung, chúng tôi còn cần bao nhiêu thời gian nữa để làm nghèo đến tận cùng và bắt đầu làm lại tất cả từ đầu. Và khi chúng ta bán hết sạch sành sanh dầu mỏ và khí đốt, và chúng ta sẽ có con gà rán to đùng, nó nhằm mổ vào đâu tùy thích, và khi các vị sẽ còn kinh ngạc chúng tôi biết làm việc như thế nào khi thực tế chẳng còn gì nữa để mà tống vào bụng.
Đất nước của chúng ta điên loạn, chính quyền của chúng ta điên loạn, phe đối lập của chúng ta điên loạn, dân tộc của chúng ta đói nghèo - dưới chân chúng ta gần 2000 đầu đạn hạt nhân, và chúng ta đang làm lung lay đất nước như cái đu, và sau đó còn ta thán rằng thế giới dựng nên hệ thống phòng thủ tên lửa chống chúng ta. Mà nó phòng thủ không chống Nga, mà chống sự hỗn loạn có thể ở một nước Nga hạt nhân.
Đó là tất cả, tôi xin thôi làm điệp viên nước ngoài - cái cửa đâu rồi, hãy cùng nhau đóng lại.
Rầm!
-----