Phỏng vấn giấu tên với trung úy nữ cảnh sát
Анонимное интервью с лейтенантом полиции
Аrtur Solomonov
Nguồn: snob.ru
Kichbu posted on 30.06.2012
Olga đứng làm hàng rào tại «Tuần hành triệu người» hôm 6 tháng Năm. Cô từ chối trả lời phỏng vấn hồi lâu và khẳng định rằng tất cả những điều này đù sao cũng sẽ chẳng thay đổi được gì - cả trong quan hệ của chính quyền và cảnh sát, cả trong quan hệ của cảnh sát và công dân. Cuối cùng cô đồng ý trao đổi với điều kiện giấu tên. Olga kể rằng các cộng sự của cô chẳng thích gì chính quyền, cả phe đối lập và vì nguyên nhân nào đó cô và các đồng nghiệp bây giờ chỉ tin mỗi Thượng đế.
Cô nghĩ thế nào, phản ứng của lực lượng OMON đối với những hành động của những người chống đối là thích hợp?
Không. Phản ứng không tương ứng. Nhưng OMON không tự mình nghĩ ra những quyết định như vậy. Ở chúng tôi có thủ trưởng - thử từ chối xem, thử không thực hiện xem. Tôi biết bản thân các chiến sĩ không muốn hành xử tàn khốc như thế.
Ngày 6 tháng Năm có lúc tôi đứng làm hàng rào trên phố, và sau đó thì lập các biên bản, xác nhận các vụ giam giữ. Đôi khi tôi bản thân cũng bắt bớ. Nhưng chúng tôi bắt có chọn lựa: trong khu vực của chúng tôi có vị tướng rất mộ đạo, và chủ trương của ông là không đụng đến người bình thường.
Tức là ngày 6 tháng Năm cảnh sát các cô chỉ bắt những người không bình thường?
Nói chung, vào ngày này không khí căng thẳng đến mức không thể nói trước được mọi việc rồi sẽ kết thúc như thế nào. Và chúng tôi, những nữ cảnh sát, được yêu cầu không phải làm hàng rào ngay trước khi bắt đầu cuộc biểu tình.
Các cô hiểu rằng các vụ hỗn loạn sẽ xảy ra như thế nào?
Ở chúng tôi có lực lượng trinh sát của mình. Và họ báo cáo cho chúng tôi những người scinhed, những người theo chủ nghĩa dân tộc, những kẻ vô chính phủ chuẩn bị làm gì, họ nói là, điều này sẽ xảy ra trên những đường phố nào. Họ nói là có những nhóm người có trạng thái tinh thần hung hăng.
Trong số những người bị tôi lập biên bản hôm 6 tháng Năm, tôi thấy rất nhiều người không phù hợp. Tôi không nhận nhầm một người nào vì điều đó mà nhầm lẫn.
Nói chung, ngoài những người đi miting, bởi vì họ thực tế lo lắng vì đất nước, trong số những người chống đối rất nhiều người không phù hợp. Đây, chẳng hạn, Udaltsov, theo tôi, là người bệnh hoạn. Tôi hiểu, dĩ nhiên, rằng ông ấy vì nước Nga, rằng ông ấy là người lý tưởng, nhưng giá các bạn nhìn thấy ông ấy cư xử ở khu vực như thế nào! Tôi thấy ông ấy ngay trước ngày 6 tháng Năm, khi ông ấy được đưa đến chỗ chúng tôi làm thủ tục. Ông ta la toáng, cười nói, khóc lóc, vung tay múa chân, lột áo khỏi người, xoay xoay trên đầu… Chúng tôi có tám người, cảnh sát, luật sư, thủ trưởng của của chúng tôi, và đơn giản là chúng tôi chả biết làm gì với ông ta. Đồng thời, tôi, dĩ nhiên, không phủ nhận rằng ông ta là nhà tâm lý học rất giỏi. Ông ấy biết nhìn xuyên thấu mọi người.
Cô có thái độ như thế nào đối với những người chống đối, với các mục đích của họ?
Không tán thành.
Tức là điều gì xảy ra trong nước mà cảnh sát các cô thích?
Hoàn toàn không thích! Cả tôi, và các đồng nghiệp của tôi. Putin đã lừa chúng tôi. Ông hứa mức lương này, nhưng đưa ra mức lương khác. Và không chỉ vì điều đó mà ông làm chúng tôi không vừa lòng, chúng tôi không thích cả ông ấy, và cả chính sách của ông ấy. Trong chúng tôi chẳng có ai hài lòng. Chẳng một ai. Nhưng tôi không hiểu các cuộc miting này có thể thay đổi tình hình như thế nào.
Nếu chúng tôi không đi tăng cường đối với các cuộc miting, chúng tôi bị sa thải. Trước ngày 6 tháng Năm ở chỗ chúng tôi có một cậu đứng dậy tại điểm đổi gác và nói: "Tôi sẽ không đi. Người ta không trả tiền cho tôi vì điều đó. Và tôi không muốn trói chân tay những công dân bình thường". Hai giờ sau anh ta bị sa thải!
Nói chung chúng tôi chẳng ai muốn đến chỗ các cuộc miting này bởi vì chẳng ai trả thêm tiền cho chúng tôi vì việc đó. Đứng ở đấy đến tận 12 giờ đêm, lại còn bị sĩ nhục hay là bị bạo hành, còn khi mọi việc kết thúc, thậm chí xe ô tô về nhà cũng chẳng ai tổ chức cho mà về.
Để đảm bảo trật tự trong thời gian của các cuộc miting họ trích ra một khoản tiền, nhưng đến được các nhân viên hoàn toàn khác.
Vào ngày Putin tuyên thệ nhậm chức, OMON đã bắt mọi người đơn giản vì họ mang dải băng màu trắng. Cô nghĩ thế nào về điều này?
Không đồng tình. Nhưng OMON, như tôi hiểu, được giao nhiệm vụ tách ly "những người dải băng trắng" và những kẻ thù của họ ra khỏi nhau. Bởi vì lo sợ các cuộc ẩu đả đông người.
Tức là làm điều đó vì an toàn của những người chống đối?
Trong ý nghĩa nhất định nào đó đúng là như thế. Bởi vì rằng các vụ bạo loạn đông người trong giai đoạn sau ngày 6 tháng Năm đã được dự báo.
Những người cảnh sát có thái độ xa lánh với các công dân?
Vâng.
Điều này có xấu không?
Có lẽ, điều này không tốt và cũng không xấu. Điều này không thể nào.
Ở đây có cái gì đó sẽ thay đổi?
Tôi tin không nhiều lắm là thái độ của mọi người đối với cảnh sát sẽ thay đổi. Chẳng hạn vào ngày sinh nhật hẳn một xe cảnh sát các bạn tôi mặc sắc phục đến nhà tôi. Họ đứng ở cửa và hát Happy birthday. Bà hàng xóm bước ra và nói" "Đúng là lũ dở hơi, còn đứng đấy nữa chứ…". Nếu tôi mặc sắc phục đi trên phố, thỉnh thoảng người ta huýt sáo chế nhạo, vẫy tay… Nếu để ý đến tất cả những kẻ ngốc nghếch, thì phải bực mình nhiều lắm. Mà trạng thái là phải sảng khoái…
Còn thái độ xa lánh với chính quyền?
Vâng, cũng có, và điều này rất dở. Bởi vì rằng chính quyền không lắng nghe chúng tôi.
Trong khi đó, nếu chúng tôi nhìn thấy những người chống đối chính quyền, chúng tôi bắt giữ họ. Cách đây không lâu những người tụ tập ở ga tàu điện ngầm "Sinh viên" và bắt đầu hô to các khẩu hiệu chống chính phủ và tổng thống. Chúng tôi bắt họ, lập biên bản và thả. Chẳng có phạt phiệc gì cả, chỉ trao đổi là không nên hò hét, không nên biểu ngữ, không nên khẩu hiệu.
Con người có thể nói là anh ta chống chính quyền?
Có thể, dĩ nhiên. Đó là quyền của anh ta.
Còn tại sao không nên bằng cờ khẩu hiệu?
Tôi cũng không biết nữa. (Сười.)
Tức là công an các cô tiến hành trao đổi là không nên phát biểu ý kiến của mình với sự hỗ trợ của biểu ngữ và khẩu hiệu, còn trên thực tế là các cô nghĩ điều đó có thể thực hiện?
Tôi nghĩ ít đi à? Tôi đang thi hành công vụ.
Cải cách công an đã thay đổi điều gì?
Đơn giản là người ta thay đổi tên gọi và chi phí rất nhiều tiền bạc cho điều đó. Tất cả chúng tôi cười nhạo điều này.
Công an các cô có thái độ như thế nào với Nurgaliev?
Chúng tôi có thái độ không tốt, bởi vì ông ấy chả làm điều gì tốt đẹp cho chúng tôi. Trong chính phủ có chỗ trống là Nurgaliev. Nhờ ông ấy mà trang phục của chúng tôi rất xấu. Ví dụ, chiều cao không chuẩn và hình dáng của tôi không thể nhận sắc phục miễn phí tại kho được. Tôi buộc phải đặt sắc quân phục bằng tiền của mình!
Dưới thời Nurgaliev lương của tôi là 22 nghìn 400 ruble. Mà chúng tôi thường làm việc từ bảy giờ sáng đến mười một giờ, đôi khi đến mười hai giờ đêm.
Còn bây giờ lương của cô bao nhiêu?
43 700. Như thế, khá nhiều. Nhưng thử nghĩ một chút xem: nếu họ có thể trả cho tôi tính theo đầu người trong mỗi cuộc miting, tôi có thể khi đi theo lệnh triệu tập bình thường, lãnh một viên đạn. Tôi liều mạng cuộc sống của mình vì 43 nghìn 700 ruble.
Tại sao cô chọn nghề cảnh sát?
Về đào tạo tôi là bác sĩ nhi. Tôi làm việc tại hãng quảng cáo. Nhưng tôi thấy thiêu thiếu cái gì đó, và thế là tôi gia nhập cảnh sát. Theo quan điểm của tôi, đây là thế giới của người mà ở đó không có chỗ cho sự yếu đuối. Các thủ trưởng của chúng tôi - đó là những người có thể thực tế lấy họ làm gương. Lãnh đạo trực tiếp của tôi vài lần đã đánh nhau ở Chechnia. Và khi ông kể về điều này, tôi không hiểu làm sao có thể trải qua điều đó mà không bị gì hay là hóa điên. Thế mà ông ấy có thể.
Và tôi thích rằng ở chúng tôi không có thái độ phân biệt với nữ cảnh sát. Tôi là chiến sĩ, như tất cả mọi người.
Như các cô, dĩ nhiên, biết là xã hội có thái độ đối với cảnh sát như một tổ chức bán tội phạm nào đó. Tổ chức này giải quyết các vấn đề của mình nhờ các công dân.
Vâng. Tôi biết tại sao chứ. Năm năm trước lương của tôi ở công an đâu khoảng gần ba mươi nghìn ruble tháng. Tưởng tượng xem làm sao sống được với những từng ấy tiền? Tôi kể chúng tôi gỡ bí thế nào. Nói là, chuyện lần đầu tôi nhận hối lộ ấy.
Chúng tôi có ekip: tôi và hai nhân viên nữa. Chúng tôi tuần tra khu vực. Chúng tôi đi và nhìn thấy một nhóm dân Kavkaz và họ không nhìn thấy chúng tôi, tiến đến một cụ bà và dật túi xách của bà ấy. Tự nhiên, chúng tôi đuổi theo họ. Sau khi các bạn tôi đánh đập họ, chúng tôi hội ý với nhau và thả họ. Chúng tôi kiếm thêm như thế. Và đó chỉ là năm năm trước khi ở đất nước chúng ta rất nhiều tiền!
Còn một vài năm trước có một chỉ thị của Nurgaliev: số lượng các trung đoàn tăng từ 300 lên đến 750 người. Và người ta bắt đầu lấy vào cảnh sát tất cả mọi người. Đúng là lấy ngay từ đường phố. Ở trung đoàn chúng tôi thậm chí có một người không nói được tiếng Nga.
Mọi người từ đường phố trở thành cảnh sát như vậy đấy. Họ đi kiểm tra các khu vực, mang sắc phục, nhận tiền hối lộ, tất cả đều can dự…
Họ có được trang bị vũ khí không?
Không, đến thế nữa cơ à. Chúng tôi làm báo cáo và họ bị sa thải.
Các cảnh sát tôn trọng nhau thế nào?
Chúng tôi tôn trọng nhau, vâng.
Thế hàng ngày nhận hối lộ không làm hỏng sự tôn trọng lẫn nhau?
Chúng tôi không bao giờ nói về điều này. Bây giờ chúng tôi lấy hối lộ ít hơn. Thương hại các cụ bà và thậm chí những người quét rác không phải là người Nga. Và họ bắt đầu trả lương cho chúng tôi nhiều hơn. Mà chúng tôi không phải hoàn toàn là những con quỷ…Nhưng nếu trước mặt tôi bỏ tù một doanh nhân cuỗm của nhà nước hàng triệu dollars, tôi, có lẽ, cũng lấy của nó trăm nghìn tiền hối lộ. Đây là yếu tố rất quan trọng: lấy tiền của ai.
Và những vụ bê bối lớn và các tội phạm của cảnh sát các đồng nghiệp của cô có trao đổi không? Chẳng hạn, ở
Không, chúng tôi không thảo luận. Ở chúng tôi những thảo luận ồn áo ít lắm nếu chỉ với các nhân viên của chúng tôi điều gì đó xảy ra từ đội ngũ. Chúng tôi không trò chuyện thân tình. Kỷ niệm các ngày lễ ở chúng tôi diễn ra trong im lặng. Nâng cốc - và im lặng.
Hiện giờ trên các phương tiện thông tin đại chúng nói nhiều về việc cả một nhóm luật sư bị mua chuộc. Các đồng nghiệp của cô nghĩ thế nào về điều này?
Chúng tôi bàn cãi nhiều hơn về Viện kiểm sát và Ủy ban điều tra. Ở đó thực tế có những người bị mua chuộc.
Ở chỗ chúng tôi có thủ trưởng cơ quan điều tra. Chưa bao giờ thấy ông nhận hối lộ. Chỉ khi ông thâm nhập sâu hơn vào các vụ án kinh doanh cờ bạc: ông phát hiện casino bí mật và khởi tố vụ án đối với chủ nhân. Và lực lượng FSB phát hiện ở ghế ngồi phía sau xe của ông là một phong bì tiền. Còn ông không có khái niệm là điều này từ đâu. Và thế là tất cả, họ khởi tố ông. Chúng tôi bắt đầu tìm các ngỏ ngách vào cơ quan viện kiểm sát để hiểu ai được trả tiền, bởi vì rằng khác đi ông ấy chả phải ngồi tù chín năm. Và cuối cùng phát hiện ra rằng cần ba triệu ruble để khép lại vụ án này. Và Ủy ban điều tra là thế! Viện kiểm sát là thế! Họ lấy tiền ngay cả từ những người của mình!
Nếu không thể tiến hành điều tra nghiêm túc, biết đấy, hầu như bất kỳ sáng kiến nào cũng có thể bị trừng phạt, vậy lúc bấy giờ ý nghĩa hoạt động của cảnh sát các cô ở đâu?
Chúng tôi chờ đợi là tất cả sẽ thay đổi. Không thể mãi thế này được. Một điều gì đó cuối cùng chắc chắn sẽ xảy ra!
Hai năm lại đây tôi và các đồng nghiệp, tất cả, quyết định tin vào Thượng đế. Chúng tôi thường đi nhà thờ, cầu nguyện, mời linh mục chúc thánh cho các căn hộ, các văn phòng làm việc của mình. Chúng tôi đi thú tội, đi lễ và tất cả ăn chay. Chúng tôi cố gắng làm tất cả những điều đó một cách thành tâm, trở nên sạch sẻ hơn, tốt hơn. Không phải vì tiền. Vì chính bản thân chúng tôi.
Và điều gì đã xảy ra trong cuộc sống của cô khi cô ăn chay và đi lễ nhà thờ?
Lương tâm đỡ cắn rứt. Dĩ nhiên, không hoàn toàn ngay lập tức, nhưng không còn như trước.
Thế trước đây lương tâm bị dày vò vì điều gì?
Vì sự bất lực. Khi nhìn thấy điều gì đó và không làm được, bởi vì rằng hoặc là sợ, hoặc không muốn, hoặc thái độ vô cảm như nào đó: họ không trả tiền cho tôi - tôi kệ thây mọi người, mặc cho họ kể cả đánh nhau.
Cô dù sao đi nữa cũng bất bình với ai đó nhiều nhất: với những người chống đối, hay là những người đang cầm quyền?
Với những người đang cầm quyền. Nếu họ hành xử đúng đắn, thì đã không có những người chống đối.
Cô phát biểu ý kiến của riêng mình hay là chung?
Ý kiến chung đấy. Tất nhiên, ở chúng tôi có những người mà với họ thế nào cũng được. Nhưng nhiều người nói về các cuộc biểu tình chống đối, và là chúng tôi không hài lòng với tình hình. Nhưng không bao giờ người ta nói về điều này nếu tụ tập hơn hai-ba người.
Chúng tôi sợ lẫn nhau. Cảnh sát chúng tôi không có tình đoàn kết. Tôi chỉ có hai người bạn, tôi có thể trò chuyện cởi mở với họ. Còn trong nhóm mà chia sẽ suy nghĩ với nhau như thế… Và bỗng một người đến gặp vị tướng và bị giã cho? Nếu tôi lâm vào thế bí, tôi chẳng biết đi đâu. Và chẳng nhờ ai giúp được cả. Chỉ khi tai họa xảy ra với ai đó, tất cả quay lưng lại. Tất cả là thế. Chẳng hạn, một người bạn của tôi đang điều tra vụ kinh doanh trò đỏ đen, cậu ấy bạn bè nhiều vô kể - tất cả quay ngoắt. Đúng vào một thời điểm. Tôi nói với cậu ấy: thế cái đám bạn bè của mày, chúng nó đâu cả rồi? Và cậu ấy: chúng không có. Ở chúng tôi thế đấy. Chúng tôi tất cả từng người một hy vọng điều gì đó, nhưng khi vụ việc đến hồi nghiêm trọng, chẳng ai đứng ra làm bức tường để đạt được điều gì đó hay là bảo vệ ai đó, không một ai và không bao giờ tranh cãi với lãnh đạo. Họ cần ép chúng tôi đến mức mà chúng tôi phải đương đầu với lãnh đạo! Sức chịu đựng của tôi vẫn còn chưa hết. Tôi sẵn sàng chịu đựng.
Ở ta có lẽ cũng thế???
Trả lờiXóa