Pheng Tsinsdy
(Trung Quốc)
Kichbu posted on 23.03.2013
Tiếng
vỗ tay hoan hô kéo dài không ngớt. Đèn pha sân khấu rọi sáng lên người anh. Hơi
cúi người, anh nhảy ngửa, lộn một vòng mỉm cười chào khán giả và chạy nhanh về
phía cánh gà.
Tiếng
nhạc vụt tắt, khán giả đứng lên, lục tục theo nhau ra cửa. Phút chốc, cả gian
phòng lớn của nhà hát chỉ còn lại những dãy ghế trống không mờ mờ ảo ảo trong
bóng tối. Từ phía sau hậu trường anh bước ra và ngồi xuống ở bậc cấp bằng gỗ và
nhìn lơ đãng - chẳng rõ vào đâu. Cứ dường như ở đây, trong gian phòng lớn này
của nhà hát, chưa từng bao giờ vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, tiếng vỗ
tay nhiệt liệt.
- Tsiao
Mao, hôm nay cậu giỏi quá, tiết mục của cậu đặc sắc nhất đấy, - Zda Tsiun từ
phía sau đi ra và nói. - Không ai có thể nghĩ được rằng sau mười năm cái ngày
hôm nay của cậu lại đến!
- Đúng
vậy. Mười năm trôi qua, ấy mà chẳng có gì thay đổi.- Trong bóng tối lóe lên đốm
sáng. Tsiao rít từng hơi thuốc và đắm mình trong suy tư.
*
Zda Tsiun, mình sẽ chia tay với sân khấu này sau buổi biểu diễn hôm nay.- Tsiao vừa nói vừa trang điểm. Những lời nói của anh làm mọi người thực sự sững sốt. Bởi vào những năm ấy, tên tuổi của Tsiao, một diễn viên hài kịch nổi tiếng được công chúng ái mộ nhắc đến với tình cảm đặc biệt.
Zda Tsiun, mình sẽ chia tay với sân khấu này sau buổi biểu diễn hôm nay.- Tsiao vừa nói vừa trang điểm. Những lời nói của anh làm mọi người thực sự sững sốt. Bởi vào những năm ấy, tên tuổi của Tsiao, một diễn viên hài kịch nổi tiếng được công chúng ái mộ nhắc đến với tình cảm đặc biệt.
- Cậu
đã quyết định dứt khoát rồi chứ? Dza Tsiun chia sẻ nỗi lòng của mình với bạn.
Anh là người phụ việc sân khấu, hiểu tường tận tâm trạng và tình cảm của Tsiao
Mao.
Vậy
là Tsiao Mao, diễn viên hài lừng danh với một ước mơ trong sáng đã trút bỏ bộ
tóc giả, trang phục sặc sỡ của chàng hề, từ bỏ nhà hát này. Anh không có ý định
gia nhập vào một đoàn mới, anh mong muốn xa lánh tất cả những phấn son lòe loẹt
với khuôn mặt của chàng hề suốt đời chỉ biết cười. Anh hy vọng sẽ tìm lại chính
mình trong cuộc sống đời thường.
*
Mất
mười năm, tuổi thanh xuân đi qua, và giờ đây anh lại trở về với nhà hát, khoác
lên mình bộ mặt của chàng hề.
- Mười
năm trước, ánh hào quang đã làm mình mờ mắt, - anh âm thầm tự nhũ. - Có một
thời mình nghĩ chỉ cần có một ham muốn là đủ để làm tất cả, để những ước vọng
trở thành hiện thực. Nhưng hỡi ôi, khắp nơi, đâu đâu cũng rặt những chuyện như
thế. - Anh buồn bã nhìn Dza Tsiun. - Sau mười năm tôi đã đánh mất tuổi trẻ, nghị
lực và niềm tin. Trong thế giới to lớn này, những hy vọng của tôi theo năm
tháng cũng tan biến, tâm hồn trở nên già cỗi và bản thân tôi ưu tư hơn. Cậu
thấy đấy, dù sao thì tôi cũng quay trở lại đây, quay lại với sân khấu nhỏ bé
này mang lại niềm vui cho mọi người.
Rít
mạnh chút thuốc lá cuối cùng, Tsiao Mao đứng lên, trở vào phòng hóa trang tràn
ngập ánh sáng. Đứng trước chiếc gương lớn, lau sạch bụi phấn hóa trang còn lại
trên khuôn mặt, anh nói với bóng mình:
- Cậu
nghĩ diễn viên hài kịch chỉ là chàng hề, và chỉ có chàng hề mới biết cười thôi
ư! Bây giờ khi cậu đã là nhân chứng của tấn thảm kịch trên sân khấu cuộc đời,
cậu đã nhận ra ở đó ai cũng có cái mặt nạ của riêng mình. Nếu vậy thì hãy trở
về đây, về đây với sân khấu nhỏ bé này. Khung cảnh bài trí đơn thô nơi đây làm
cậu ấm lòng. Hãy trở lại đây và tiếp tục đóng vai con người nhỏ bé, không lo
âu, không phiền muộn.
Bài này
Kichbu chuyển ngữ từ tiếng Nga hơn 20 năm trước..:)
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét