Музей коммунизма
Yoani Sánchez
Nguồn:
inosmi.ru
Kichbu
posted on 17.03.2013
Tại Prague, đôi
tai của tôi bị lạnh cóng, và từ cửa sổ tàu điện 14 tôi nhìn thấy bức tranh cổ
động với hình chú gấu nhỏ Misha, trên đó treo khẩu tiểu liên Kalashnhikov. Tôi
lập tức nhớ lại bùa hộ mệnh này của Olympic Moscow năm 1980 và hẳn cả serie
phim hoạt hình sau đó mà nhân vật chính của nó là chú gấu này. Đó là thời kỳ
khi chúng tôi, những đứa trẻ Cuba, biết về đài nguyên Nga còn hơn cả những cánh
đồng của đất nước của mình, về những con sói hơn là về những iguan, về những
quả táo hơn là về những quả cam quýt. Lúc bấy giờ Liên Xô thường hiện diện
trong cuộc sống của chúng tôi thông qua những chuyên gia dân sự và quân sự đến
đất nước chúng tôi từ cách xa hàng nghìn kilomet, cũng như thông qua khoản bơm
tài chính khổng lồ mà chúng cho phép Fidel Castro thực hiện một loạt những cử chỉ khoáng đạt.
Tất cả những điều đó thoáng qua trong ý thức của tôi chỉ trong một giây nhỏ khi
tôi đọc thông báo về cuộc triển lãm độc đáo giới thiệu hành trình đi vào quá
khứ với những biểu trưng Xô Viết.
Mỗi ngày ở Czech,
tôi đi đến phố Na Prikopa, 10, để tham quan bảo tàng. Điều bất ngờ đầu tiên đợi
tôi ở lối vào là khi bà bán vé lịch thiệp cho phép tôi đi qua cổng miễn phí và
bà giải thích cho tôi rằng vì tôi đến từ Cuba. Bởi các hiện vật trưng bày
gần gủi với thực tiễn mà tôi đang sống, thì việc tham quan bảo tàng chỉ như sự
trở lại cuộc sống thường nhật của tôi. Vậy thì tôi trả tiền để làm gì cho một
điều bình thường đối với tôi? Và đúng chính như vậy. Cảm thấy sự ngạc nhiên và
những tiếng cười khe khẻ của khách tham quan khác, tôi nhìn lên những lá cờ đỏ,
nghe "Quốc tế ca", nhìn ngắm những bức tượng trong tư thế nghiêm
trang. Tất cả những điều này quen thuộc đến đau đớn. Tất cả cũng giống như nếu
tôi nhìn bộ đồ dùng làm bếp riêng của mình hoặc bộ quần áo của mình lấy ra từ
trong tủ. Không có một hiện vật nào có giá trị bảo tàng được trưng bày ở đây đối với tôi, bởi vì tôi đang
sống trong chính môi trường mà ở đây toàn bộ đặc tính là một phần không tách
rời cuộc sống. Hành trình vào quá khứ, đến nơi mà ở đó tôi đã từng ở và bản
thân trải nghiệm biết bao điều. Bảo tàng quá khứ, nơi khách lữ hành đến từ
những thời kỳ xa xưa.
Tuy nhiên, sự gần
gũi không phải luôn luôn có nghĩa là niềm vui. Theo mức độ mà tôi đi qua các
gian phòng của bảo tàng, thì tôi cảm nhận được điều gì đó như sự ngạt thở.
Những huân huy chương, người nông dân với nắm tay nâng lên cao và những đồ hộp
khó chịu với nhãn mác phai màu. Tất cả những điều này bắt đầu gây nên cảm giác
rát bỏng như thế nào đó mà tôi thoạt đầu cảm thấy được trên da của mình, còn
sau đó, dưới lớp áo panto, nó lan truyền khắp toàn bộ cơ thể. Chỉ hai tuần sau
khi tôi rời khỏi Cuba,
tôi mới cảm thấy sự phóng dụ thể hiện rõ như vậy đối với tất cả những điều này.
Ở đó bộ quân phục với mũ lưỡi trai, giống như các sĩ quan của chúng tôi thường
mặc. Huy hiệu của người lao động tiên tiến và huân huy chương truy tặng cho
những quân nhân cũng giống như của chúng tôi. Tôi lại và lại xem xét chúng để tin chắc rằng
trên đó đã ghi không phải là Cộng hòa Cuba, mà là Liên bang Xô Viết hoặc
CHDC Đức.
Lang thang giữa
các bức tranh cổ động được thực hiện theo phong cách tồi tệ nhất của trường
phái hiện thực xã hội chủ nghĩa, khi tôi còn chưa đến chỗ mô hình của văn phòng
KGB. Điện thoại thô kệch, những giá sách bằng kim loại, nơi mỗi ngăn được đánh
dấu bằng chữ một chữ cái alphabet. Đó là tấm phiếu nho nhỏ của những người bị
theo dõi. Những tấm phiếu bị phai màu theo thời gian còn được lưu giữ bên
trong, là catalog độc đáo ghi những người không phù hợp với chế độ, những người
chỉ trích hoặc họ là mối quan tâm của các cơ quan an ninh quốc gia. Tôi muốn
đào bới trong những tấm phiếu đó bắt đầu từ chữ cái mang tên mình. Nhưng vào
thời điểm đó cái cảm giác kinh tởm mà bảo tàng chủ nghĩa cộng sản gây nên trong
tôi trở nên không thể chịu đựng được nữa, tôi bước ra phố. Để hít thở không khí
mát mẻ và trong lành của một Prague
tự do.
Bản gốc: Museo del Comunismo
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét