Китаю нужна новая внешнеполитическая платформа с «китайской спецификой»
Nguồn: inosmi.ruKichbu posted on 25.03.2013
Kichbu: Bài viết này của Tòa sạn báo
Huanqiu, Trung Quốc, lần đầu tiên được đăng vào ngày 19 tháng ba năm 2013 trên
Huanqiu, và được Inosmi.ru đăng lại vào ngày 20 tháng ba năm 2013 trước khi Tập
Cận Binh lên đường thăm Nga và các nước châu Phi. Tính đến nay thời điểm này đã
có 70 179 người “Like”, Kichbu thấy việc dịch bài này là cần thiết để mọi
người đọc tham khảo. Bản dịch chưa được biên tập.
Ngày
22 tháng Ba, chủ tịch Tập Cận Bình sẽ tiến hành công du và trong khuôn khổ của nó
ông sẽ thăm Nga và ba nước Châu Phi, cũng như tham dự hội nghị thượng đỉnh của
nhóm BRICS được tổ chức ở Nam Phi. Sự thực rằng trong chuyến công du đầu tiên ra
nước ngoài sau khi được bầu vào chức vụ chủ tịch CHND Trung Hoa, Tập Cận Bình sẽ
thăm chính các nước này, được đánh giá rộng rãi như một dấu hiệu cho thấy rõ ràng
rằng Trung Quốc, một mặt, quyết tâm mạnh mẽ tiếp tục phát triển các quan hệ đối
tác có ý nghĩa chiến lược Trung-Nga và, mặt khác, để bảo đảm tính kế thừa trong
chính sách đối ngoại, tập trung vào hợp tác với các nước đang phát triển, bao gồm
cả châu Phi.
Cách giải thích như vậy không phải là không có cơ sở. Tính chất chiến lược của mối quan hệ Trung-Nga bị chi phối bởi bởi các yếu tố địa chính trị, và thực tế điều này mãi mãi là như vậy. Điều gì liên kết chúng ta nhiều hơn, thì đó là trong quan hệ của các nước phương Tây với Trung Quốc và Nga luôn luôn tồn tại sự bất định nào đó, một khoảng cách nào đó. Cả Trung Quốc và cả Nga không muốn tách biệt, đối với cả hai quốc gia, quan hệ với thế giới phương Tây rất quan trọng, tuy nhiên trong quan hệ hợp tác chiến lược song phương của chúng ta không có vô số những mắc míu và trở ngại mà chúng thường nảy sinh trong hợp tác với phương Tây. Ở hai nước cường quốc của chúng ta có những lợi ích chung, và cả hai nước chúng ta hiểu rõ ràng và chắc chắn điều đó.
Sự
phối hợp tác của Trung Quốc ngay cả với các quốc gia nhóm BRICS, cũng như các
nước đang phát triển khác diễn ra nhẹ nhàng và tự nhiên: nếu xuất hiện mâu
thuẫn nào đó, vấn đề này lập tức được giải quyết công khai, mà không có một
cuộc đấu tranh giai cấp nào. Dĩ nhiên, trở thành bạn bè với các nước thế giới thứ
ba, cũng phải nỗ lực đáng kể, nhưng ở đây, đầu tư rất nhiều sức lực, có thể,
nói một cách hình ảnh, "dựng một cây sào và thấy bóng", tức là, nhận
được ngay kết quả. Sự phát triển hợp tác với phương Tây đối với chúng ta cũng rất
quan trọng, nhưng ở đây không thiếu những phức tạp khác nhau, và nếu những nỗ lực chỉ từ
một phía, tức là Trung Quốc, thì hầu như không có kết quả nào.
Trong
thời gian gần đây, trong xã hội Trung Quốc và đặc biệt là trong giới học thuật
đang ngày càng thường xuyên nghe được những tiếng nói ủng hộ cho quan hệ của
Trung Quốc với các nước đang phát triển, và số lượng người ủng hộ ý tưởng làm
sâu sắc hơn nữa quan hệ đối tác chiến lược Trung-Nga ngày càng nhiều. Thấy các
nước phương Tây liên tục dựng lên những chướng ngại mà cho dù Trung Quốc có đưa
ra đề xuất gì chăng nữa, rất nhiều người Trung Quốc bình tường cảm thấy nản
lòng hay thậm chí khó chịu.
Tuy
nhiên, trong thực tế, Trung Quốc sẽ tiếp tục theo đuổi một chính sách đối ngoại
cân bằng, thận trọng, bởi vì cách tiếp
cận này như trước đây đáp ứng những nguyện vọng cơ bản của toàn bộ xã hội Trung
Quốc nói chung. Điều gì quan trọng nhất đối nhân dân Trung Quốc? Bảo về xu
hướng phát triển và tăng trưởng, ổn định tình hình thế giới, hòa bình và hòa
hợp giữa tất cả các nước trên thế giới.
Tuy
nhiên, cần phải hiểu rằng khi nói đến tình hình thế giới, ở người Trung Quốc
vẫn không có một cảm giác an toàn và chắc chắn. Các nước phương Tây sai lầm cho
rằng Trung Quốc, trở nên giàu có hơn và hùng mạnh hơn, bây giờ "quá
tự tin", tuy vậy thiếu tự tin và sợ hãi
trước một sự bất định đã trở thành thành phần cơ bản thái độ của Trung
Quốc với thế giới bên ngoài. Một cảm giác bất định như vậy đã đẩy một số người
Trung Quốc đến chỗ Trung Quốc bằng cách
khốc liệt nhất bảo vệ nền độc lập của mình. Thêm một yếu tố củng cố họ nhiều hơn nữa vào tín niệm
này rằng một số nước phương Tây và những
nước láng giềng riêng lẻ của Trung Quốc, có những kỳ vọng nào đó với CHND Trung
Hoa, đã hoàn toàn buông tay.
Những
quan điểm như vậy đang ngày càng trở nên phổ biến rộng rãi trong xã hội Trung
Quốc. Tất cả điều này đã gây nên một cuộc tranh luận sôi nổi trong các giới học
thuật về việc Trung Quốc cần hay không xem xét lại các cơ sở của chính sách đối
ngoại của mình.
Chính
phủ mới của Trung Quốc khi đưa ra quyết định để giải quyết các cuộc xung đột
đối ngoại cụ thể trong tương lai sẽ phải đối mặt với áp lực ngày càng tăng từ
công chúng. Chế độ dân chủ trong chính sách đối ngoại đã trở khái niệm quen
thuộc đối với người Trung Quốc: thậm chí
thành phần chính phủ trước đây khi xác định đường lối trong chính sách đối
ngoại đã buộc phải tính đến dư luận xã hội, đó là một thực tế không thể phủ
nhận.
Tuy
nhiên, chúng ta tin rằng chính sách đối ngoại, trước hết, là một vấn đề quốc gia. Đây là một phần cực kỳ
quan trọng của hoạt động nhà nước, mà đối với nó cần kiến thức chuyên môn hóa.
Và mặc dù nhiệm vụ duy nhất mà chính sách đối ngoại phải phục vụ – đó là bảo vệ
các lợi ích của đất nước và nhân dân Trung Quốc, chính sách này trong bất kỳ
trường nào cũng không được xác định bởi những trạng thái tâm lý nhất thời của
quần chúng. Sự ảnh hưởng của dư luận xã hội đối với việc xây dựng chính sách
đối ngoại không phải là không giới hạn. Quần chúng nhân dân trong quan hệ với
chính sách đối ngoại có thể cho phép tình cảm chi phối lý trí, tuy nhiên nghĩa
vụ của nhà nước – xây dựng bộ máy đối ngoại mà trong khuôn khổ của nó các nhà
ngoại giao Trung Quốc sẽ có tự do nhất định để tác nghiệp và cơ hội để hoàn
thành công việc của mình, và thậm chí đạt được rằng bộ máy này trở thành một
phần quen thuộc của xã hội Trung Quốc trong thời đại đa nguyên.
Về
sức mạnh tổng hợp của quốc gia, Trung Quốc hiện tại đã trở thành quốc gia thứ
hai trên thế giới. Vì vậy, số lượng các vấn đề chiến lược mà chúng ta phải đối
mặt, sẽ chỉ tăng lên. Để duy trì tốc độ phát triển, Trung Quốc cần vạch ra
chiến lược đối ngoại toàn cầu, thêm vào đó chiến lược này cần phải phù hợp tình
hình quốc gia hiện nay và các mục tiêu của nhà nước. Kinh nghiệm của các cường quốc khác ở đây chẳng giúp được gì.
Chúng
ta cần một chính sách đối ngoại mới, "với đặc trưng Trung Quốc", mà nó
sẽ bao gồm trong mình các yếu tố điển hình đối với chính sách đối ngoại của
Trung Quốc như theo đuổi sự phát triển
hòa bình, quan tâm các nước đang phát triển, trung thành với những nguyên tắc
"láng giềng thân thiện, hòa bình và cùng có lợi” trong quan hệ với các nước láng giềng, trước sau mong muốn để giải quyết xung đột bằng đàm phán, cũng như không ngừng tuân thủ
nguyên tắc "không can thiệp vào chính sách đối nội” trong quan hệ với tất
cả các quốc gia.
Trung
Quốc cần cương lĩnh chính sách đối ngoại của mình, nhưng chính sách đối ngoại
của CHND Trung Hoa sẽ không phục vụ cho
các mục đích bành trướng và bá quyền: điều này mâu thuẫn với kinh nghiệm lịch
sử của chúng ta, cũng như với các sự thật của thực tiễn khách quan. Trung Quốc
sẽ không nhìn thế giới bằng con mắt của một nước yếu đuối, bị chèn ép bởi tất
cả các nước, nhưng nó sẽ không nhẹ dạ
chơi bằng bắp thịt tích lũy được trong những năm này. CHND Trung Hoa – cường
quốc đang phát triển, tin tưởng vào sức lực của mình, nhưng thận trọng trong
hành động của mình. Bảo vệ quan điểm như vậy đáp ứng những lợi ích sống còn của
chúng ta.
Người
Trung Quốc cần phải hiểu thấu đáo họ muốn đạt được điều gì trong thế giới này,
và sau đó không ngừng vươn tới những mục đích vĩ đại được đặt ra, nhưng không
phân tán các lực lượng chiến lược và những
cơ hội để thực hiện những nhiệm vụ thứ yếu. Chúng ta cần xác định rạch ròi cho
bản thân những lĩnh vực quan trọng nhất để nổ lực, thiếu điều này sẽ không đạt
được bất kỳ mục đích vĩ đại nào. Trung Quốc không phải là có sức mạnh toàn
năng, tuy nhiên trong những phương hướng
quan trọng nhất và đặc biệt trong những lĩnh vực quan trọng nhất chúng ta phải
bách chiến bách thắng.
Bài gốc: 社评:应构建有中国特色的大国外交
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét