Если завтра война
Tác giả Israel Shamir
Kichbu theo topwar.ru và israelshamir.net
Tôi - người lạc quan thâm căn cố đế, và trả lời câu hỏi:
"Chiến tranh sẽ xảy ra" tôi thường trả lởi một cách phủ định. Nhưng những ngày này tôi không phó
thác. Hơi lâu rồi không ngửi thấy mùi thuốc
súng.
Tôi cảm nhận điều này ở
Washington, Tel Aviv, Damasc và Moscow. Những tàu
chiến của Nga và Hoa Kỳ đang nằm đối mặt nhau, các tên lửa đang rơi xuống ở
Beirut, Damasc bốc cháy, ở Tel Aviv vang lên tiềng còi báo động. Các trận đánh vì al Quseir gần biên giới Syria-Leban có thể
biến thành cuộc chiến tranh khu vực, gia tăng mối đe dọa chuyển thành cuộc
chiến tranh thế giới.
Tình hình như vậy đã từng
diễn ra trong các cuộc chiến tranh trước đây. Trước
Chiến tranh thế giới I, xảy ra tranh cãi
về vùng Balkans, trong những năm ba mươi, cuộc xung đột nổ xung quanh Ba
Lan. Và lần này – Trung Đông. Mỹ và Israel,
cùng với các chế độ quân chủ vùng Vịnh muốn chinh phục Syria. Đây là lò lửa cuối cùng của Cuộc kháng chiến ở Địa Trung Hải.
Nếu Syria sụp đổ, dầu vùng Vịnh và khí sẽ tràn khắp
lãnh thổ của mình, vcòn thu nhập – chảy vào các ngân hàng của Mỹ. Israel, có lẽ, không sợ hãi, đánh bom Iran.
Theo đánh giá đa số - như cuộc chiến tranh trong quá
khứ - về sự thống trị toàn cầu và mưu đồ
chinh phục Nga. Nước Nga không muốn chiến tranh, và Nga cũng đã không muốn
chiến tranh cả vào năm 1914, và cả vào năm 1941. Nga không muốn thống trị thế
giới - nhưng không muốn cúi đầu dưới ách thống trị.
Cuộc tranh cãi nổ ra trên báo chí Nga về cuộc chiến
tranh thế giới thứ hai, ở mức độ tiềm thức về cuộc chiến tranh sắp tới – nên
đánh hay không, hoặc tốt nhất là đầu hàng, họa may những người chiến thắng áp
đặt tồn tại cho chúng ta. Svanidze và Gozman đã buộc tội Stalin, ngầm ý buộc tội Putin.
Họ đã ca ngợi SS, nhưng có ý ca ngợi thủy quân lục
chiến Mỹ. Maxim Kantor đã viết trong cuốn tiểu
thuyết của mình: Bolotnaya là một âm mưu đảo chính, cũng như sự câu kết của
những người theo phái Trotskyists trong những năm 1930s. Vào những năm 30s, điều đó không xảy ra, và vào năm 2012 cũng
không xảy ra. Lúc bấy giờ cuộc chiến tranh tiếp theo sau sự sụp đổ của
những câu kết. Bây giờ
lịch sử có thể lặp lại - nếu Nga không thể bảo vệ được Syria.
Lịch sử xa lạ với thuyết định mệnh. Các kế hoạch nhanh chóng chinh
phục Nga có thể sụp đổ mà không xảy ra chiến tranh toàn diện - nhưng không phải
không có chiến thắng. Chẳng hạn, trong những năm
ba mươi, những chiến thắng của nguyên soái Zhukov ở Khalkhin Gol và hồ Khasan
đã đập tan các kế hoạch chiếm Siberia của Nhật Bản và vùng Viễn Đông và chia sẻ
Nga với Đức. Chẳng hạn, chiến thắng của Nga đối
với Gruzia vào năm 2008 đã trì hoãn lâu dài các kế hoạch của Phương Tây làm tan
ra Nga. Nhưng và
phải trả giá cho những thất bại – chẳng hạn, chiến dịch mùa đông năm
1940 bất thành và bảo vệ không thành công Tây Ban Nha đã gây cảm hứng cho Hitler.
Syria – đó là Tây Ban Nha hôm nay. Quan
điểm của Nga - công bằng. Nga đã bảo vệ sự độc
lập của Syria
– bằng cung cấp thiết bị quân sự, ủng hộ
ngoại giao, hải quân. Nhưng dù sao đi nữa thì ý chí của nhân dân Syria là quyết định. Nếu
không có ý chí của họ - chế độ Assad sẽ
có thể sụp đổ, và hải quân lựa chọn chở những người tị
nạn. Mặc dù Qatar
rót tiền tỷ tỷ, mặc cho 50 nghìn lính đánh thuê - Syria vẫn trụ vững. Và sự hỗ trợ của Nga không hề suy yếu - mặc dù các bậc thầy
gây nhiễu thông tin đã hai năm nay thề thốt rằng "Putin sẽ bỏ rơi
Syria" – cũng như họ đã thề rằng “Nga sẽ rút lui khỏi Nam Ossetia".
Và đây một ví dụ nữa. Trong chuyến thăm của mình
đến Israel, Putin đã hứa với
thủ tướng Israel – ngừng
cung cấp tên lửa phòng không cho Syria
với điều kiện Israel không
can thiệp vào cuộc xung đột Syria.
Người Israel
đã không kiềm chế được - đã hỗ trợ phiến
quân và đánh vào Damasc ba lần liên tiếp. Các
nhà lãnh đạo Nga đã phản ứng lại điều này bằng cách cung cấp vũ khí. Netanyahu bay đến Sochi
và cố gắng thuyết phục Putin giữ im lặng. Nhưng
Putin thẳng thừng lên án sự can thiệp của Israel
vào Syria, và các tên lửa
của Nga đã được đưa đến Syria.
Israel đã tung “tin vịt", dường như Nga đã từ chối cung cấp
các hệ thống phòng thủ chống tên lửa. Nhưng đây
là một phần của cuộc chiến tranh tâm lý, trong đó họ làm nóng lên. Nga sẽ không từ bỏ Syria, và sẽ bảo vệ quyền của nhân dân Syria
tự quyết định số phận của mình – mặc dù sự nhượng bộ về vấn đề Syria có thể dẫn
đến một cuộc chiến tranh ngay ở cửa ngỏ của Moscow. Nếu họ nói với các vị rằng Nga sẽ bỏ rơi Syria – các vị
biết đấy, trước các vị là nhà bình luận
không hết lòng.
Trong khi đó, ở Washington những người ủng hộ cuộc can
thiệp đã kêu gọi bắt đầu phong tỏa không phận của Syria; đô đốc James Stavridis
nói rằng các tên lửa "Patriot", đặt ở Thổ Nhĩ Kỳ, không chỉ bảo vệ
bầu trời Thổ Nhĩ Kỳ, mà còn bắn rơi các máy bay Syria nếu chúng cất cánh từ các
sân bay của mình. Các kế hoạch tiêu diệt toàn bộ không quân Syria đã được công bố tại Washington. Máy bay trên tàu sân bay của Hoa
Kỳ sẽ tấn công – nhưng lo ngại tiến sát
đến bờ biển của Syria
bởi vì ở đó các các hạm tàu của Nga. Một
cuộc tấn công vào các tàu chiến của Nga là rất có thể.
Bây giờ tham chiến có cả "Hezbollah" – tổ chức tôn giáo quân
sự, đồng minh Leban của Assad, đã từng đánh
bại quân đội Israel
vào năm 2006. Chiến tranh diễn ra không phải giữa người Sunni và người Shiite,
theo ý kiến của họ, mà giữa lính đánh thuê người Mỹ-Israel, lôi kéo cả
Salafis và al-Qaeda, một mặt - và các lực lượng của Phong trào kháng chiến, mặt
khác.
"Hezbollah" đã mất nhiều binh sĩ trong cuộc
chiến vì Quseir, thêm nữa, tên lửa đã bắn vào khắp khu dân cư ở Beirut, nơi những người
Shitte có cảm tình sinh sống. Không
loại trừ rằng đằng sau đòn tấn công vào Beirut là người Israel; họ có kế hoạch tấn công vào
các căn cứ hệ thống phòng chống tên lửa ngay từ khả năng đầu tiên có thể.
Trong trường hợp này rất nguy hiểm, rút lui thậm chí
nguy hiểm hơn là tấn công. Bỏ rơi
các vị trí của Nga được xem như điểm yếu, và không thể
ngăn chặn chiến tranh, mà là đẩy nhanh tốc độ cuộc chiến.
Chiến thắng ở Quseir
Quyền phủ quyết của Nga, các chiến binh Hezbollah và xe tăng của Damasc đã giành được chiến thắng đối với những kẻ yêu tinh.
Chiến thắng ở Quseir
Quyền phủ quyết của Nga, các chiến binh Hezbollah và xe tăng của Damasc đã giành được chiến thắng đối với những kẻ yêu tinh.
Tất cả các bên trong cuộc nội chiến đã đồng ý về một
điều: số phận của Syria
được giải quyết tại el Quseir. Thị trấn nhỏ nằm cách Homs khoảng ba mươi cây số , gần biên
giới Leban, hơn một năm nay nằm trong tay của quân nổi dậy, và qua họ từ Liban
dòng vũ khí không bao giờ cạn và các chiến binh nước ngoài tuồn vào nước này.
Các cuộc giao tranh kéo dài và dữ dội vì Quseir . Trong
số các lực lượng khác nhau, lữ đoàn "Farouk" đã chiếm giữ Quseir, chỉ
huy của họ là Khalid Al Hamad, biệt danh Abu Sakkar đã cắt và ăn trái tim của kẻ thù ngay trước ống kính
camera. Như vậy, ông muốn gieo nỗi kinh hoàng
vào trái tim của quân đội chính phủ. Các nhà báo
hỏi ông - có phải là ông trên đoạn băng video khủng khiếp ấy không? Ông trả
lời: Tôi có những video còn khủng khiếp hơn thế, nơi tôi đã cắt nhầm nhiều đoạn. Các nhà tài trợ phương Tây của quân nổi dậy đã thấy rằng sự
sụp đổ của Quseir sẽ cắt đường thở đối với quân nổi dậy, và đã không cho phép điều đó xảy ra. Hội đồng anh em của Syria,
bao gồm cả các cường quốc châu Âu và các chế độ quân chủ vùng Vịnh đã nhóm họp tại
Jordan
và yêu cầu Bashar al-Assad phải dừng lại và rút lui. Chiến tranh ngoại giao thực sự bắt đầu.
Mỹ đột nhiên nhớ lại những đau khổ của dân thường - mặc dù họ kiên quyết từ chối lên án các cuộc khủng bố tại Damasc, gây nên cái chết của hàng trăm người dân thường, nhưng họ đã chuyển vụ việc đến Hội đồng Bảo an.
Mỹ đột nhiên nhớ lại những đau khổ của dân thường - mặc dù họ kiên quyết từ chối lên án các cuộc khủng bố tại Damasc, gây nên cái chết của hàng trăm người dân thường, nhưng họ đã chuyển vụ việc đến Hội đồng Bảo an.
Nga đã không nao núng, phủ quyết dự thảo nghị quyết của
Mỹ và phá vỡ các kế hoạch của đối thủ bám giữ bàn đạp quan trọng nhất này.
Những kẻ yêu tinh đã không giúp đỡ: chìa khóa vào Damasc, thành phố Quseir đã
bị các lực lượng chính phủ chiếm giữ sau ba tuần chiến đấu tuyệt vọng, các
phiến quân bỏ chạy, và dân thường vẫn ở lại trong nhà của mình và hân hoan chào
đón quân đội, trái với các dự đoán.
Các binh sĩ của tổ chức quân sự "Hezbollah"
đã đóng góp phần to lớn vào chiến thắng. Vâng, đây không phải là tổ chức từ
thiện; có lẽ, mẹ Teresa đã không ủng hộ họ, nhưng trong trận chiến họ không có đối
thủ ngang sức. Năm 2006, họ đánh bại quân đội mạnh nhất trong khu vực - Israel.
Lúc bấy giờ ở Israel có giai thoại: "Quân
đội của chúng ta đã chiếm được Marge Aiyun, thủ đô của "Hezbollah ".
Đây là Marge Aiyun thứ sáu mà các lực lượng vũ trang
dũng cảm của chúng ta chiếm được trong tuần này". "Hezbollah" không chỉ là các chiến binh, nói đúng
hơn – tổ chức tôn giáo quân sự Shiite, mặc dù họ được cả những người Kitô,
người Sunni ủng hộ. Các binh sĩ của họ không làm
dáng cho các phóng viên ảnh, không trò
chuyện với các nhà báo. Nhưng họ biết chiến đấu.
Cho đến nay, họ đã kiếm chế để không tham gia trực
tiếp vào cuộc chiến tranh, nhưng lần này, trước khi trận đánh quyết định, lãnh
tụ Hezbollah Sheik Hassan Nasrallah nói, tương lai của không chỉ Syria đang
được quyết định, mà còn của Leban, và toàn bộ khu vực. Bởi chính người Mỹ gây nên khắp nơi cuộc chiến nồi da xáo thịt kinh hoàng, như họ
đã làm ở Iraq – xúi dục người Sunni người Shiite, những người theo Kitô và
Alawites đánh nhau. Để thực hiện điều này, họ đã
tạo ra Takfir – gọi là những kẻ cực đoan Hồi giáo, xem những người Hồi giáo khác là “những người ngoại đạo",
là không trung thành. Takfiry là
"Trotskyists của Hồi giáo", sẵn sàng giết bất cứ ai không chia sẻ các
quan điểm của họ, đã trở thành vũ khí trong tay của Hoa Kỳ và Israel,
Nasrallah nói. Nếu không ngăn chặn được họ,
Syria, Iraq, Leban, Jordan, và sau đó vùng Caucasus sẽ bị đốt cháy trong ngọn
lửa chiến tranh.
Ông đã nêu khẩu hiệu: "Chúng ta sẽ biến cuộc nội chiến thành cuộc chiến tranh với những kẻ châm mồi cho các cuộc chiến tranh, tức là với Takfir". Dưới khẩu hiệu này tất các các phe phái của xã hội Syria bị phân chia sẽ kề vai sát cánh chiến đấu.
Ông đã nêu khẩu hiệu: "Chúng ta sẽ biến cuộc nội chiến thành cuộc chiến tranh với những kẻ châm mồi cho các cuộc chiến tranh, tức là với Takfir". Dưới khẩu hiệu này tất các các phe phái của xã hội Syria bị phân chia sẽ kề vai sát cánh chiến đấu.
Ở Israel
hy vọng rằng "Hezbollah" sẽ bị nghiền nát trong cối xay thịt của al
Quseir. Các
chiến binh của al Nusra, Takfir của Syria cần phải nghiền nát họ.
Các chuyên gia quân sự Israel đã dự đoán rằng các đơn vị
của "Hezbollah" – thậm chí ngay cả bị không bị đánh cho tan tành, bị
mất một nghìn hoặc hai nghìn binh sĩ và sẽ quay trở lại Leban, liếm lành các
vết thương. Tất cả sức mạnh chiến đấu của "Hezbollah", theo đánh giá của
phương Tây - khoảng bốn nghìn người. Nếu dự đoán
này trở thành hiện thực, "Hezbollah" đã rời bỏ đấu trường lâu dài.
Nhưng trong các trận đành vì al-Quseir, họ đã mất
"chỉ" khoảng một trăm binh sĩ, cũng quá nhiều, nhưng không phải là vô cùng hiểm nguy. Với cái giá
này, họ đã giằng được chiến thắng.
Với sự tráo trở thông thường của mình, người Mỹ phản
đối sự tham gia của "Hezbollah" trong cuộc chiến vì Al Quseir. Đồng thời, họ đã cung cấp
thêm cả vũ khí và thêm cả tiền bạc cho
các binh lính-takfir từ năm mươi nước, mà họ đưa đến Syria để chống lại chính phủ hợp
pháp. Nhưng bây giờ, sau khi chiến thắng quân Takfir, lần đầu tiên trong hai năm qua đã xuất hiện
niềm hy vọng chấm dứt cuộc nội chiến mà những người đó châm ngòi. Hy vọng cho Syria – đó là mối đe dọa đối với Israel và Mỹ, mà họ đang ráo riết chuẩn bị can
thiệp vào các sự kiện ở Syria.
Mặc dù chiến thắng là quan trọng, cuộc chiến tranh vẫn
chưa kết thúc.
*
Bản dịch chưa được hiệu đính. Các bạn tham khảo. Kichbu
------
Bản dịch chưa được hiệu đính. Các bạn tham khảo. Kichbu
------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét