Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Theo quan điểm của người Mỹ không có chỗ cho Liên Xô trong lịch sử chiến tranh

В истории войны глазами американца почти нет места СССР

   В истории войны глазами американца почти нет места СССР


Аlexander Antoshin

Kichbu theo vz.ru

Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng, nhưng một số làm điều đó tốt hơn so với những người khác. Các cuộc thăm dò xã hội học cho thấy: với mỗi thế hệ mới ở phương Tây ngày càng ít hơn những người mà họ cho rằng những đóng góp của Liên Xô trong chiến thắng trước Hitler quyết định. Căn nguyên của điều này - trong nền văn hóa toàn cầu, xuất phát từ Hoa Kỳ, nơi người ta cố bỏ qua Nga. Tuy nhiên, trong bối cảnh chung Nga vẫn còn may mắn.

Chương trình giảng dạy phổ thông thực tế   bất kỳ nước nào trước hết chủ yếu tập trung vào việc nghiên cứu lịch sử dân tộc, đó là hợp lý. Dưới  ánh sáng của điều này, những kết quả của cuộc thăm dò động trời của ICM Research trông không  nặng nề lắm. Theo các kết quả đó người dân Pháp và Đức -  61% và 52%  tương ứng - xem những hành động của quân đội Mỹ là quan trong nhất trong việc giải phóng châu lục. Nếu  từ  thời ấu thơ, người Pháp học vẹt về tướng De Gaulle hùng dũng,  một nguyên soái Pétain kém cỏi và cuộc đổ bộ  của quân đồng  minh lên Normandy, thì việc trông mong một câu trả lời từ họ  rằng Hồng quân đã giải phóng  châu Âu là  kỳ quặc. RKKA không giải phóng Pháp, và phần lớn của Đức nằm trong khu vực chiếm đóng của các lực lượng đồng minh.


Học ở trường phổ thông



Chính người Mỹ  tập trung vào bản thân không kém phần cuồng tín  và Hoa Kỳ đang thúc ép công dân trẻ tuổi từ thời thơ ấu. Các chương trình phổ thông  có thể thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào  từng  tiểu bang và cơ  sở giáo dục - sách giáo khoa cụ thể từ một danh sách dài vài chục đầu sách, theo  nguyên tắc, được chọn lựa trong hội đồng đại diện của giáo viên và phụ huynh học sinh. Nhưng liên quan đến Chiến tranh thế giới thứ hai, đó là sự lựa chọn giữa Pepsi Coca-Cola.

Nhìn chung, việc tham gia vào Chiến tranh thế giới đối với Mỹ - đây là một khoảng thời gian rất ngắn trong bốn năm từ bốn trăm trôi qua kể từ khi thành lập Plymouth (Massachusets) và Jamestown (Virginia). Và thời gian dành cho thơi kỳ này là tương ứng, trong khi rõ ràng là ở Hawaii đề tài này được nghiên cứu kỹ hơn so với tại Wyoming. Lấy sách giáo khoa cho lớp 4-6 th (9-11 năm) Everything You Need To Know About American History (Những điều  bạn cần biết về lịch sử Mỹ)  của đồng tác giả Anne Zeman và Kate Kelly làm ví dụ. Cuốn sách 140 trang bao quát giai đoạn từ việc định cư của người Indian ở châu Mỹ và cho đến ngày nay của chúng ta. Rất nhiều hình ảnh minh họa, bản đồ, thông tin chủ yếu được cung cấp bằng thông tin đồ họa, ngôn ngữ rất đơn giản. Chiến tranh thế giới II trong sách giáo khoa này chỉ được dành vỏn vẹn chín trang.


Trong số này, phần “những nhân vật quan trọng” chiếm hai trang, liệt kê mười người: bốn người Mỹ, hai người Anh, một người Đức (nếu viết chính xác hơn, người Áo), một người Ý, một người Nhật Bản, và  một công dân Liên Xô - vinh dự đại diện cho Liên Xô, dĩ nhiên, là Joseph Vissarionovich. Tư lệnh tối cao đã được mô tả như sau: nhà cách mạng Nga, người đã chiến đấu chống sa hoàng Nicholas II và trở thành nhà độc tài của Liên bang  Xô Viết. Ông đã chọn tên Stalin, có nghĩa là "thép" trong tiếng Nga. Là người tàn nhẫn, thoạt đầu đã cố gắng ký một thỏa thuận với Hitler, và sau  liên kết với các đồng minh khi Hitler tấn công Liên Xô".

Đồng thời Liên Xô được trình bày cùng lúc trong hai biểu bảng: với ghi chú "trước năm1941" trong số các quốc gia của Trục ngang bằng với Nhật Bản, Ý và Đức trong những đồng minh với ghi chú "sau năm 1941".

Những bản chất của thỏa thuận giữa Stalin và Hitler chính là như thế nào, họ đã quyết định không nhồi nhét cho học sinh  trường phổ thông hệ  mười năm. Trong một niên biểu ngắn gọn của các sự kiện, chiếm hầu hết của phần này không tìm được vị trí cho nội dung kiểu “sự xâm lược của Liên Xô vào Ba Lan". Nhưng bằng cách nào đó đã chỉ ra rằng vào ngày 30 tháng Mười một năm 1939, Liên bang đã tấn công Phần Lan. Đồng thời, các tác giả đã quyết định bắt đầu không phải từ ngày 1 tháng Chín,  mà từ 15 tháng Ba: "Hitler chiếm đóng Tiệp Khắc và biến nó thành một phần của nước Đức". Ở đây rất nhiều chỉ trích của phương Tây ở Nga với người Mỹ có thể sẽ đồng ý.

Trong niên biểu dẫn ra khoảng 120 sự kiện, trong số đó chỉ khoảng mười sự kiện dành cho Mặt trận phía Đông. Hitler tấn công, sau đó chiếm được Kiev, đã tiến sát đến Moscow, người Đức đầu hàng Stalingrad ("Bước ngoặt của cuộc chiến tranh đối với quân đồng minh" - các tác giả thành thật thừa nhận), quân đội Liên Xô vào Ba Lan, bao vây Berlin, chiếm được Berlin. Ura! Chúng ta đã chiến thắng! Tiếp theo  thêm bốn sự kiện: chiếm Okinawa, Hiroshima, Nagasaki, Nhật Bản đầu hàng.

Không một từ nào về “Trục hai quốc gia” -  Nhật Bản và Liên Xô - đã chiến đấu tại Khalkhin năm 1939 như thế nào, hay về phong tỏa Leningrad, hoặc sự tham gia của Liên Xô trong cuộc chiến tranh chống lại Nhật Bản trong năm 1945. Nhưng liên quan đến các hoạt động quân sự tại khu vực Thái Bình Dương và sự tham gia của Hoa Kỳ trong việc giải phóng châu Âu, chỉ ra gần như mỗi trận đánh vì khu vực có ý nghĩa chiến thuật quan trọng. đây là cuốn sách giáo khoa khá tốt, mà trong đó nhìn chung không có chỗ cho Mặt trận phía Đông.

Rõ ràng, đây là cái nhìn đầu tiên về chiến tranh cho trẻ em 10 tuổi. Tiếp theo, học sinh vẫn sẽ được giảng dạy về chiến tranh trong các lớp lớn hơn. Lượng thông tin phụ thuộc vào kế hoạch giảng dạy cụ thể, nhưng tỷ lệ  cũng giống nhau: 55% - v sự tham gia của Hoa Kỳ, 30% - Anh và Pháp, 10% - Liên Xô, 5% - Trung Quốc ( chiến tranh với Nhật Bản, theo một biên niên, từ năm 1931,  theo một biên niên khác - từ năm 1937 và  tổn thất về người xếp thứ hai sau Liên Xô).

Chúng ta có thể quan sát thấy một tỷ lệ tương tự ngay trong bất kỳ sản phẩm nào khác có nguồn gốc từ Hoa Kỳ: sách, truyện tranh, phim ảnh, báo chí vân vân… Những đứa trẻ lớn lên bắt đầu làm phim, giảng dạy các thế hệ thanh niên Mỹ tiếp theo. Để họ biết rằng cá nhân Capitan Amerrica đã chiến thắng Hitler.



Nga không tồn tại


Không, không ai ăn cắp chiến thắng của chúng ta trong ý nghĩa xác thực nhất của từ này. Người ta rất khó có thể tìm thấy một cuốn sách giáo khoa, mà ở đó có thể nói rằng người Mỹ  đã chiếm được Berlin (trừ khi nó rõ ràng là một sản phẩm tuyệt vời với một chú thích thích hợp hoặc một bộ phim từ  hậu trường phái Tarantino). Người Mỹ quan tâm trước hết là lịch sử của họ, còn Mặt trận phía Đông không làm họ quan tâm nhiều hơn những cuộc phiêu lưu Châu Phi của Rommel đối với chúng ta. Chiến dịch Ardennes về truyền thông bằng đúng như chiến dịch Berlin, cuộc đổ bộ lên Normandy bằng Stalingrad, còn ở Mãn Châu vào năm 1945 nhìn chung không ai thấy người Nga nào. "Bởi vì không có người Nga, -  – kẻ chân thọt nói có căn cứ. - Đó là họ có đối với chính mình. Và nói chung là họ không có ở bất kỳ đâu. Và không ai cần đến họ. Kể từ thời Ivan Đại đế của chúng ta như một quốc vương đã đặt biệt danh cho Nữ hoàng Anh là con mụ thô tục, họ đã quên và hoàn toàn coi thường người Nga.

Đây không phải là viết lại lịch sử, mà là quy hóa nó. Chúng ta thực tế nằm bên ngoài của khuôn hình. Trung Quốc và Triều Tiên về bình diện này còn kém may mắn hơn.

Không ai ăn cắp chiến thắng, bởi chiến thắng chẳng có ở ai để ăn cắp. Chúng ta không tồn tại. Có một nhà độc tài Stalin, người tạm thời trong những năm Chiến tranh thế giới là “con chó đẻ của chúng ta”. Nếu sau đó Liên Xô không vươn lên vai trò bá chủ thế giới (nhưng một nước Mỹ dũng cảm đã kịp thời chặn đứng!), thì chẳng đáng để đề cập đến nó nói chung. Cũng như không đề cập đến Kim Il Sung, người không chỉ trở thành nhà sáng lập triều đại nhà Kim, mà còn chiến thắng người Nhật trong  thời gian họ chiếm đóng bán đảo Triều Tiên. Và đóng góp một phần rất quan trọng của mình vào chiến thắng mà chiến thắng là chung cho tất cả.

Đối với “Liên minh Stalin và Hitler trong giai đoạn đầu tiên của cuộc chiến tranh” lừng danh, thì về vấn đề này người Mỹ, nhìn chung, rất nhất quán. The New York Times cuối tháng Chín  năm ngoái đã khởi động một dự án thú vị: các bài viết của International Herald Tribune trong giai đoạn  từ 1939 đến 1945 được đưa lên Mạng mỗi ngày, ngày này qua ngày khác (IHT từ năm 1967 thuộc về NYT, và nói chung tcác nhà báo của Times nhìn chung trong ý nghĩa này là những người trẻ tuổi to lớn , trên trang web của họ có thể tìm thấy gần như tất cả các bài viết từ năm 1851). Cũng không khó thấy, họ đã đi tới tháng 5 năm 1940 như thế nào. Tổng cộng theo tag WWII đã có  hơn một trăm bài báo. Bây giờ tất cả mọi người mong muốn đều có thể thưởng thức một số nhất định các bài viết chiến tranh Mùa đông và Khalkhin-Gol, và cuối cùng, rõ ràng, theo quan điểm của Mỹ về Chiến tranh Vệ quốc.

Nếu  lướt trở lại trước năm 1939, có thể tìm thấy như sau: người Mỹ,  lúc đó họ nói rằng đó là "sự chiếm đóng Ba Lan của Liên Xô", "chia cắt" và "xâm lược", bây giờ họ vẫn  lặp đi lặp lại điều này. Không có tiêu chuẩn kép về vấn đề này (ngược lại, nói thêm, từ quan điểm của Vương quốc Anh và Pháp). Vâng, bạn đề xuất tranh luận với một quan điểm mà nó ngự trị trong tâm trí chung của người Mỹ đã 75 năm nay như thế nào?

Trong một thế giới đã toàn cầu hóa có chỗ cho chỉ một dân tộc, và cho đến thời điểm này đó hòan toàn không phải là người Nga.  khi bộ phim "Cơn thịnh nộ" được chiếu và thu được 210 triệu dollars, “Trò chơi Mô phỏng” -  220, và "bộ phim vĩ đại về cuộc đại chiến" - 8 triệu,  ý kiến của Mỹ về chiến tranh khoảng 25 lần phổ biến hơn so với quan điểm của Nikita  Sergeevich Mikhalkov . vấn đề hoàn toàn không phải là ngân sách, mà trong việc thúc đẩy chất lượng sản phẩm: ngân sách của "Trò chơi Mô phỏng” ít hơn phần ba của "Những người mệt mỏi vì mặt trời".

Trong ý nghĩa này, cũng cần noi gương người Mỹ: scan tất cả các số lưu trữ của báo "Izvestia", quay phim bán vé (hơn là tự thể hiện tranh cãi về tiền của Bộ Văn hóa), xuất bản những cuốn sách giáo khoa bắt mắt, nơi  trong một hình thức phù hợp gói gọn thông tin cần thiết tối thiểu đối cho một đứa trẻ. Bao gồm cả về cuộc nội chiến ở Tây Ban Nha và viện trợ cho Trung Quốc từ năm 1937. Đối với các thế hệ tương lai đây sẽ là bằng chứng bổ sung và rất trực quan rằng  Stalin Hitler  không bao giờ là đồng minh nào của nhau.

Thế hệ hiện tại biết về chiến tranh còn từ chuyện kể của các cụ bà và cụ ông. Cần phải biết về chiến tranh từ phim nước ngoài. Trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ biết  người Mỹ đẫ độ bộ lên Normandy và đánh bại Hitler như thế nào. Trong trường hợp tốt nhất - về thực tế rằng cuộc chiến  tranh diễn ra từ năm 1937 đến năm 1945 với sự hỗ trợ vừa sức của Liên Xô chính cá nhân đồng chí Mao đã chiến thắng trong cuộc chiến tranh.

-----


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Steps


Flag Counter