Mao Trạch Đông: "Súng đạn đẻ ra chính quyền". Trung Quốc không có ý định sao chép hệ thống chính trị của phương Tây
Китай не намерен копировать политическую систему Запада
Andrei Devyatov
Nguồn: peremeny.ru
Các nhà kỹ trị dân chủ bị điều khiển khẳng định rằng quyền lực đẻ " ý chí của toàn dân”
thông qua hình thức bỏ phiếu của “cử tri” trong các cuộc bầu cử.
Hệ thộng tọa độ,
nơi quyền lực phân chia thành đại diện (nó là hợp pháp), hành pháp và tư pháp,
được đưa vào cơ sở nhận thức của “cử tri”. Và những chữ viết tắt PR & GR là
công cụ của công nghệ chính trị của nền dân chủ bị điều khiển. Điều thú vị rằng
dịch sang tiếng Nga những chữ cái viết tắt tiếng Anh này và những khái niệm
đứng sau chúng không thể chuyển ngữ được. Nếu tất cả dù sao cũng giải thích
được trong ý nghĩa của các từ tiếng Nga, thì PR sẽ có nghĩa hoàn toàn không
phải là “mối liên hệ với công chúng”, nhưng hình thành công chúng, còn GR –
không phải là “mối liên hệ với chính phủ”, nhưng tác động đến nhận thức của các
thành viên và bộ máy chính phủ.
Cũng có một quan
điểm khác về nguồn gốc của quyền lực. Người “cầm lái tàu vĩ đại" của dân
tộc Trung Quốc, Chủ tịch đầu tiên của nước Cộng hòa Xô viết Trung Hoa (1931),
lãnh tụ của ĐCSTQ và là người sáng lập của chính phủ Trung Quốc hiện nay Mao Trạch Đông đưa ra công thức rõ ràng hơn
cả. Ông đã công khai nói với thế giới: "Súng đạn đẻ ra chính quyền”.
Các thế hệ lớn
tuổi người Nga còn nhớ rằng trong Tổ quốc “được bảo vệ bởi Thượng đế” của chúng
ta dưới chính quyền Xô Viết và các Sa hoàng của Giáo Hội Chính Thống quyền lực
được chia thành quân sự, thế tục và tinh thần, và các nhà hoạt động như
Peter Đại đế và Joseph Stalin tại đỉnh
cao của cường quốc vĩ đại đã tập trung
quyền lực quân sự, thế tục và sức mạnh tinh thần trong một con người.
Chúng ta quay trở
lại với Trung Quốc. Tại hội nghị trung ương tháng Chín năm 2004 của Ủy ban
Trung ương đảng CS Trung Quốc lần thứ 16. Lãnh tụ của thế hệ thứ ba của ban
lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân đã chuyển giao quyền của cường quốc cho nhà
lãnh đạo của thế hệ thứ tư, Hồ Cẩm Đào. Các nhà chính trị học của nền dân chủ
bắt đầu bình luận sự kiện này theo các
tọa độ nhận thức của chủ nghĩa tự do và
và nói một cách lãnh đạm đối với các sự kiện này ở Trung Quốc rằng ở Trung Quốc
có "nhóm các nhà cải cách và những nhà kinh tế thị trường" tiến bộ
cuối cùng đã đánh bại những người già nua theo đuổi kế hoạch hóa và tổ hợp công
nghiệp quốc phòng. Đồng thời các nhà chính trị học dân chủ cần mẫn phân tích
huyền thoại che đậy cho thế giới thấy bằng tiếng Anh và thổi phồng một “Ủy ban
quân sự trung ương” nào đó của CHND Trung Hoa. Người có đôi mắt nhìn xa và
trong rộng rằng việc chuyển giao quyền lực quân sự ở Trung Quốc diễn ra không ở
trong nhà nước, mà ở trong đảng, bởi chính vấn đề đã diễn ra tại hội nghị của
Ủy ban trung ương ĐCS TQ. Chính đảng đã đặt lên Hồ Cẩm Đào gánh quyền lực quân sự và hoàn toàn không phải
trên cương vị Tổng tư lệnh tối cao, mà trên cương vị Chủ tịch Hội đồng quân ủy
trung ương của Ủy ban trung ương đảng CS Trung Quốc, mà Mao Trạch Đông, Đặng
Tiểu Bình và Giang Trạch Dân trước đây
đã từng giữ.
Phải nhắc lại rằng
sự trở lại quyền lực của Đặng Tiểu Bình ở CHND Trung Hoa sau cái chết của Mao
Trạch Đông vào năm 1976 xảy ra thông qua việc Đặng giữ chức tổng tham mưu
trưởng Quân đội giải phóng nhân dân Trung Hoa. Khởi đầu của cải cách và mở cửa
của Trung Quốc, vào năm 1979 được đánh
dấu hoàn toàn không phải sự thay đổi quan hệ sản xuất ở nông thôn, như các nhà
chính trị học dân chủ lặp đi lặp lại, mà
bằng "phản công tự vệ" vào Việt Nam. Và việc chuyển giao danh nghiã
trong đảng và nhà nước từ Đặng Tiểu Bình
đến Giang Trạch Dân vào năm 1989 diễn ra
chính xác sau khi Chủ tịch Hội đồng quân sự trung ương của ĐCSTQ Đặng Tiểu Bình
bằng sức mạng quân sự đã đàn áp “các cuộc bạo loạn phản cách mạng" trên
quảng trường Thiên An Môn, ở các những khu vực khác của thủ đô và ở một loạt
các địa điểm ngoại vi liên kết với "cuộc phiến loạn thủ đô”.
Đáng lưu ý rằng
việc chuyển giao quyền lực ở Trung Quốc cho thế hệ thứ tư của các nhà lãnh đạo
(từ Giang Trạch Dân đến Hồ Cẩm Đào) diễn ra theo trật tự như sau: đầu tiên
chuyên giao quyền lực tinh thần – chức Tổng bí thư đảng Cộng sản Trung Quốc.
Sau đó, một năm sau, chuyển giao quyền lực thế tục – chức Chủ tịch nước Cộng
Hoà Nhân Dân Trung Hoa, và, cuối cùng,
quyền lực quân sự - Chủ tịch Hội đồng quân sự của Trung ương ĐCSTQ (chức
vụ này, để che giấu với bên ngoài, gọi là Ủy ban quân sự trung ương của ĐCSTQ).
Đồng thời quyền lực quân sự được chuyển giao với sự ngắt quảng hai năm về thời
gian, và điều này thực hiện để tránh cuộc đấu tranh chính trị nội bộ và sự cám
dỗ của các nhà lãnh đạo thế hệ mới thay đổi đường lối và chủ trương của dự án
Trung Quốc. Và dự án Trung Quốc định hướng đến 60 năm. Bắt đầu vào năm 1959 và
sẽ kết thúc bằng cuộc khải hoàn vào năm 2019. Đến năm 2019 Trung Quốc về sức
mạnh tổng hợp sẽ có vị thế của “cường quốc toàn cầu loại một” và trở thành thủ
lĩnh tuyệt đối của thế giới.
Những người muốn
tìm hiểu công việc nội bộ của Trung Quốc cần nghiên cứu kỹ lưỡng Điều lệ của ĐCSTQ.
Chính trong văn bản này ngay tại đại hội 16 của ĐCSTQ vào năm 2002 đã viết rằng
đến năm 1979 lịch sử của Trung Quốc là thời kỳ của Mao Trạch Đông. Từ 1979 đến
1989 - thời kỳ của Đặng Tiểu Bình. Tuy nhiên, từ năm 1989 - giai đoạn của Giang
Trạch Dân. Vào năm 2012, đại hội 18 của ĐCSTQ đã bổ sung vào Điều lệ của khái
niệm phát triển khoa học của Hồ Cẩm Đào.
Ở Trung Quốc, các
hoàng đế lỗi lạc được giữ tên mình sau khi qua đời. Trong “triều đại đỏ” Mao
Trạch Đông vẫn được gọi “Chủ tịch Mao
Trạch Đông”. Sau Mao, còn hai người: Hoa Quốc Phong và Hồ Diệu Bang mang tước
vị Chủ tịch khi còn sống, tuy vậy, hai nhà hoạt động này không xứng với danh
gọi nào sau khi qua đời. Đặng Tiểu Bình xứng
với danh hiệu sau khi mất “Đồng chí”. Chắc chắn cả Giang Trạch Dân sẽ
nhận được danh xưng sau khi chết, và thời kỳ của ông trong lịch sử theo nhiều dấu hiệu kéo dài đến sau năm 2012.
Tại đại hội lần
thứ 18 của ĐCSTQ vào năm 2012 Giang Trạch Dân đã đảm bảo chuyển giao tất cả
quyền lực: tinh thần, quân sự và thế tục, và ngay lập tức cho nhà lãnh đạo thế
hệ thứ năm của CHND Trung Hoa Tập Cận Bình.
Chính các nhà lãnh
đạo thế hệ thứ năm phải gánh trách nhiệm
vượt qua khủ hoảng, thay đổi mô hình phát triển từ mô hình lâm thời “thị trường
xã hội chủ nghĩa” sang mô hình truyền thống “chủ nghĩa xã hội nhà nước” (của
tâm lý phương Đông và phương thức sản xuất châu Á), và quan trọng nhất, thống
nhất Tổ quốc: sự trở lại của các nhà dân tộc chủ nghĩa ở Đài Loan cùng nòi
giống vào trong lòng (lono) của “quốc gia xã hội chủ nghĩa hài hòa hùng cường”.
Với những nhiệm vụ thư thế, các nhà lãnh đạo thế hệ thứ năm của “triều đình đỏ”
phải hoàn thành không muộn hơn năm 2019.
Các nhà chính trị
học dân chủ đã nghe trong các bài phát biểu của các nhà lãnh đạo Trung Quốc những
lời ru ngủ họ rằng Trung Quốc "đang ngủ và nhìn thấy” sự gia nhập vào kỷ
nguyên của chủ nghĩa tự do và dân chủ, nhưng truyền thống Trung Quốc - nó chỉ
là một tấm bình phong. ĐCSTQ cũng tuyên bố một cách dứt khoát rằng "Trung
Quốc không có ý định sao chép hệ thống chính trị của phương Tây”. Chính sự độc
lập khái niệm và khả năng miễn dịch văn hóa của người Trung Hoa làm cơ sở của sức mạnh tổng hợp của CHND Trung
Hoa. Trong sự độc lập khái niệm và miễn dịch văn hóa Trung Quốc là sự đảm bảo
của chiến thắng của Trung Quốc. Còn nếu lập luận khác, tức là quên kiến thức
ngụy trang chiến lược tối thiểu và nhiễu thông tin chiến lược.
Bản dịch chưa được biên tập. Các bạn đọc
tham khảo. Kichbu
---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét