Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Chiến thắng số phận


Новость на Newsland: Если ты очень хочешь, то непременно изменишь свою жизнь

Победить судьбу

Если ты очень хочешь, то непременно изменишь свою жизнь

Natalya Rasskazova
Nguồn: mn.runewsland
Kichbu posted on 01.01.2013

Tôi rất không thích từ "số phận". Từ cái từ này thoảng mùi  thần bí và cảm giác tuyệt vọng thế nào đó. Khi tôi nghe từ đó, mỗi lần như thế trước mặt tôi xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ bất hạnh, yếu đuối và gục ngã dưới áp lực của những vấn đè. Tôi thích những từ "hành động" và "lựa chọn".

Vừa khám xong cho một bệnh nhân, tôi ngồi trong phòng làm việc của mình trên phố Ostozdenka. Bà quản trị gõ cửa, nói là, một cô gái nào đó xin được khám nhưng chưa đăng ký, dù chỉ nửa tiếng, nói là, cô ấy rất cần, hay tay run run. Muốn  hay không, cũng đã gần đến giờ ăn trưa… Dù sao tôi cũng quyết định  khám cho cô gái dù chỉ hai mươi phút.

Một cô gái dáng người cao ráo, tóc nâu sẫm bước vào phòng, tóc cắt ngắn, trong trang phục văn phòng lịch sự, với giọng nói to khỏe mạnh chào tôi và tuyệt nhiên nắm quyền chủ động. Thật lạ, tại sao cô gái lại kêu ca tay bị run? Không giống người bị thần kinh, xử sự một cách tự tin, thậm chí hơi bị quá, nói to, không lẽ  xin đơn thuốc cho bạn gái hoặc người yêu? Thân thiện như cái máy, tôi quan tâm xem điều gì đã đưa cô đến chỗ tôi, có điều gì kêu ca.

"Nghề của tôi là sociofobia*, - cô gái đột ngột buông lời, bởi vậy tôi lập tức đến bà. Chính bà đã dịch cuốn sách của Bike về sociaofobia. Bà biết không, tôi đến đây từ một nước bên cạnh, thuê phòng ở ngoại ô Moscow và bắt đầu kiếm việc làm. Tôi có bằng MBA và kinh nghiệm làm việc ở công ty nước ngoài".

Ngay lập tức tôi hiểu ra rằng ngày hôm nay sẵn cho tôi điều gì đó thú vị. Tại sao cô than vãn tay bị run, mặc dù bây giờ chúng vẫn nằm yên trên  gối? Thêm vào đó dường như là cô gái này theo tri giác là chuyên gia động lực học. Đôi bàn tay không thể nằm yên trên gối lâu như thế bên audial hoặc vidual, theo thói quen tôi phân tích kiểu bệnh nhân.

"Ở quê hương mình tôi kiếm được 3 nghìn dollars, ở đây tôi đến công ty đầu tiên, họ gán tên xấu cho tôi, đưa đề nghị 500 dol, một tuần, tầng hầm và nói tôi cần phải cám ơn họ", - cô gái tóc nâu tiếp tục.

Aha, có lẽ, đôi tay cô bị run, bởi vì buồn chán, tôi nghĩ. Cần phải động viên cô ấy, an ủi, gợi ý,  cần trò chuyện và chọn chủ thuê lao động. Và cuối cùng bữa ăn trưa mong đợi đã đến.

"Thế cô đã phản ứng thế nào?" - tôi hỏi không mấy thú vị đặc biệt. "Và tôi  thể hiện bản lĩnh của mình và nói với họ: "Các bạn, tôi sẽ không cho phép mình làm việc vì những đồng tiền vặt như thế, tôi cần mua một căn phòng ở Moscow",  - và ra về, để họ ngồi lại với những cái miệng há to". Tôi bắt đầu tò mò - tuy nhiên, lòng tự trọng như thế nào. Cô gái này hóa ra thú vị hơn.

"Sau đó tôi lập hai danh sách, - cô gái tóc nâu tiếp tục, - một dài - danh sách các công ty mà họ có thể quan tâm đến người có chuyên môn như tôi, nhưng không thông báo về việc thiếu chuyên gia, thứ hai - các công ty, nơi tôi muốn làm việc. Và bắt đầu gọi điện, thỏa thuận gặp gỡ, phỏng vấn. Tôi đến buổi phỏng vấn như đi làm việc, ba-bốn giờ trao đổi trong một ngày".

Đôi tay của cô ấy có thể run run thế nào được nhỉ, tôi nhìn thấy có sự không ăn khớp, mà không thể là Parkinson vào tuổi hai bảy của cô ấy?

"Thế cô đã trải qua bao nhiêu cuộc phỏng vấn?" - tôi đưa ra câu hỏi một cách máy móc. "584! Trong tám tháng!" - cô gái buột miệng nói.

Trước mặt tôi là cô gái có chí hướng, mạnh mẽ, chín chắn. Nếu trung thực, tôi nhìn mãi mê cô ấy không chán. Và cô kết thúc câu chuyện của mình, tại sao, nói thực ra, lại đến tìm tôi: cô ấy có vài đề nghị từ 7 đến 12 nghìn dollars một tháng.

"Tôi dĩ nhiên chọn 12. Và cần phải di làm việc vào thứ hai. Nhưng  hôm nay đã thứ năm… Buổi sáng họ gọi điện cho tôi để tôi đi làm vào ngày mai, thứ sáu… Bà biết không, tôi tìm việc làm lâu như thế, và họ đã gọi điện cho tôi, mà đôi bàn tay của tôi bắt đầu run rẩy…"

Tôi rất thích câu chuyện của cô ấy, mặc dù từ gốc độ chuyên môn cô ấy không cần đến tôi. Tất nhiên, khi bạn vững tin đi đến mực đích đã được đặt ra và cuối cùng đạt được nó, lúc đó không chỉ đầu óc choáng váng, mà đôi tay bắt đầu run run. Và lần này tôi nghĩ: nếu bạn thực sự muốn, thì chắc chắn bạn thay đổi được cái mà mọi người thường gọi nó là số phận. Đó là tại sao tôi không thích từ này như vậy.

----
 * социофобия - từ trong tiếng Nga- bạn nào biết bày cho Kichbu với..:)



Đọc thêm:


.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Steps


Flag Counter