Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Hoài niệm về Năm mới


Воспоминание о Новом годе

Sergei Lunhev
Nguồn: ruska-pravda.com
Kichbu posted on 01.01.2013

Ngày xửa ngày xưa, việc bận rộn cho Năm mới bắt đầu từ xếp hàng mua hộp cá  trích, khúc chả, túi to cam quýt, chai shamgn, tóm lại - tất cả những gì thương mại Xô Viết "tung ra", còn chúng ta "kiếm được" cho bàn tiệc Năm mới…. Mà còn thêm, hai-ba tuần trước Năm mới, thùng thư của chúng ta đầy ắp những bưu thiếp chúc mừng từ khắp mọi nơi của Liên bang Xô Viết.

Cá nhân tôi thậm chí không biết tất cả những người này là ai đối với gia đình mình. Bưu thiếp từ Vladivostok, Murmansk, Aktyubinsk, Salekhard,Leningrad và những làng quên nào đó hoàn toàn không quen biết ở cách xa ngôi nhà của chúng tôi cả hàng nghìn kilomet. Zinochka thân mến, những người phụ nữ không quen biết nào đó đã viết cho tôi… Đó là những lời chúc mừng gửi cho mẹ từ những người bạn học phổ thông, cao đẳng, đại học, những người được phân công đi khắp đất nước rộng lớn bởi những giấy điều động của đảng cộng sản và đoàn thanh niên cộng sản comsomol. Bạn Vanhia thân mến… một người đồng sự nào đó đã viết cho bố như thế, người mà Vanhia cùng học chỉ nửa năm, và không gặp nhau ít nhất cũng mười năm nay…


 

Photo từ site moscowwalks.

Hôm nay thương mại chẳng đưa ra mặt hàng gì, và chúng tôi sẽ không mua gì hết. Khắp nơi vô thiên lủng, chỉ niềm vui từ việc mua được hàng hiếm là không có. Tất cả đầy ra đó, khỏi  phải sốt ruột đứng xếp hàng và nghe tiếng quát "hơn hai cân là không bán đâu nhé". Và hầu như không ai gửi cho chúng tôi bưu thiếp nữa, và nhận thư với lời chúc công thức qua hộp thư điện tử, không thể biết qua nét chữ ai đã gửi bức thư này… Ba mươi-bốn mươi năm trước, dù bạn sống ở bất kỳ nơi đâu trên không gian của đất nước Xô Viết mênh mông rộng lớn, bạn chắc chắn rằng vào ngày 31 tháng Mười hai trong mỗi căn hộ Xô Viết nếu như bạn là người Xô Viết xem cũng chỉ một chương trình "Ngọn lửa nhỏ màu xanh". Sự thống nhất thật lạ, đúng không nào: cũng ấy bưu thiếp, cá trích Riga, cam quýt Gruzia ấy và một chương trình "Ngọn lửa màu xanh" cho tất cả mọi người. Và chính sự khan hiếm kiểu đó mà truyền hình Liên Xô làm chúng tôi vui sướng. Hôm nay, mỗi ngày hãy nghe đi những bài hát, hãy xem phim, hài kịch, nhưng đã không còn sự nôn nóng, chờ đợi. Và chính ai đó trong chúng ta còn nhớ Dzukov, Gagarin, Bernes, Uchesov… đã tham gia trong chương trình truyền hình đón Năm mới. Chẳng lẽ ai đó trong số những người tham gia vào các "show" Năm mới có thể so được với những người anh hùng đích thực và những người được toàn dân yêu mến?

Trước thềm Năm mới tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất đối với các bạn - hãy thử nhớ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất đã từng có trong cuộc đời của mình. Tôi không biết,  ai,  ngoài con người trong thế giới tự nhiên, có hồi ức? Không phải là phản xạ, mà nhờ nó các con vật sống được, mà hồi ức, nhờ nó mỗi người trong chúng ta cảm thấy mình là con người. Tôi muốn đề nghị các bạn hãy nhớ lại cây thông năm mới đầu tiên của mình, nhớ lại mình và tâm trạng đầu tiên mà bạn nóng lòng kể cho Ông già Tuyết và nhận từ ông món quà. Chắc chắn ai đó trong số các bạn thời tuổi trẻ đã đọc những vần thơ… bỗng nhiên Mishka bị ngã, đập trán xuống đất, Mishka hoảng sợ và dẫm chân… và bạn là một người nhỏ bé nực cười thế nào, trong bộ áo quần của con thỏ, những bông tuyết, con sói, dẫm chân một cách giận giữ, dường như thiếu điều đó vai của bạn sẽ không đạt đến một trăm phần trăm.

Và ai đó trong số các bạn có thể ngay trong đêm trước Năm mới đi cùng với bố vào rừng và đẳn chính cây thông này, chạy xung quanh những cây thông phủ đầy tuyết và chọn người đẹp năm mới đẹp nhất? Hãy nhớ điều này. Hãy nhớ rằng bạn đã giúp mẹ trải bàn ăn như thế nào, sắp xếp những chiếc nĩa, con dao, khăn ăn bên cạnh mỗi chiếc đĩa, và những chiếc cốc sáng lấp lánh kỳ lạ trong sự đợi chờ chai shampagn… Hãy nhớ đến bố, người đã biến mất sau vài phút trước Năm mới, và xuất hiện Ông già Tuyết, và bạn đoán được bố đã biến đi đâu, Ông già Tuyết ở đâu ra? Vâng mà ông ấy là ai nói chung, cái Ông già Tuyết ấy, cái Ông mà bạn trông giống ai đó? Nhưng tất cả mọi nghi ngờ tan biến khi từ  chiếc bao to lớn xuất hiện những món quà quý giá nhất đối với bạn.

Năm tháng qua đi. Cuộc sống có một tốc độ mới, và ngày ngày không còn kéo dài lâu như trước đây. Hãy nhớ một giờ học ở trường phổ thông dài như thế nào? 45 phút! Còn hôm nay có kéo dài như thế không? Hãy nhớ những tháng năm sinh viên của mình, những bài hát với tiếng đệm của đàn ghi ta, nhưng cuộc hẹn hò đầu tiên, tình yêu, bình minh, đám cưới, sinh đứa bé của mình. Hãy nhớ và hãy cố gắng làm thế nào đó để cả con của các bạn, và có thể, cháu trai hoặc cháu gái nhớ lại những năm qua. Để con cái có cây thông, Ông già Tuyết, quà tặng và niềm vui tuổi thơ bất tận. Để thậm chí hàng chục năm qua, sự ấm áp mà bạn tặng cho con cái hôm nay, sẽ sưởi ấm nó. Để nhiều năm đi qua, nhìn lại những bức ảnh gia đình, con cái sẽ nhớ về bạn và nói lời cám ơn không phải vì món quà, mà vì cuộc sống hạnh phúc, mà bạn đã tặng cho con mình. Và hôm nay hãy chớ quên nói lời cám ơn đến tất cả mọi người mà nhờ họ bạn có được trong cuộc sống này, hãy nói lời cám ơn đến bố mẹ của mình, thầy cô giáo, bạn bè, thậm chí cả những người ở xa các bạn và từ lâu không ở bên bạn, họ sẽ nghe thấy, họ chắc chắn sẽ nghe thấy lời cám ơn của bạn!

Các bạn thân mến, còn bây giờ tôi nâng cốc chúc mừng Năm mới… Uống một trăm gram, tôi bắt đầu nói về chính trị. Uống hai trăm, tôi dường như trẻ lại trong mắt mọi người và biến thành bạn nhảy mời các madam cùng nhảy và nói với họ những lời compliment. Uống vào bụng ba trăm gram, tôi trở thành đứa bé, trong mắt tôi bừng lên sự tinh nghịch của tuổi thơ, tôi bắt đầu đọc thơ, cùng với những đứa trẻ múa vòng tròn xung quanh cây thông, thắp những cây pháo bông, nổ pháo và phát bánh kẹo. Nhưng nếu tôi uống nhiều hơn, thì sẽ biến thành trẻ sơ sinh mà nó chỉ thiếu mỗi núm vú cao su. Các bạn ạ, tôi muốn chúc các bạn vào đêm Năm mới kịp nói chuyện về chính trị và cuộc sống, nhảy múa, vui chơi, sung sướng Năm mới 2013 cùng các trẻ nhỏ. Nhưng hãy biết liều lượng và đừng biến thành đứa trẻ sơ sinh.

Chúc mừng Năm mới! 

P.S. Mặt sau của những tấm bưu thiếp chúng tôi nhận được trước Năm mới từ khắp mọi miền của Liên bang Xô Viết, nom thật dung dị và chân thành.
Cà ở đó có gì đặc biệt? Tại sao chúng ta mong đợi chúng như thế? Có lẻ bởi vì rằng nhận được những bưu thiếp này biết: ai đó đang nhớ bạn, ai đó đang yêu mến bạn, bạn cần cho ai đó trên Trái đất này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Steps


Flag Counter