Династическая Азия
Кishore Mahbubani
Nguồn: inosmi.ru
Kichbu posted on 08.01.2013
Từ gốc độ tác động của văn hóa đến chính trị, làn sóng của sự thay đổi mới đây trong ban lãnh đạo ở Đông Bắc Á cho thấy rằng xã hội ở các nước châu Á có thái độ khoan dung hơn với việc thừa kế triều đại của quyền lực, nếu không ủng hộ nó. Tổng thống được bầu mới đây Park Hye Kyn – đó là con gái của Park Chung Hee, người trị vì từ 1961 đến 1979. Chủ tịch Tập Cận Bình lên nắm quyền lực – đó là con trai của cựu thủ tướng Si Chzhunsyunya. Tân thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe – đó là cháu trai và cháu trai của hai ông cựu thủ tướng Nhật Bản, cũng là con trai của cựu bộ trưởng ngoại giao. Kim Jong Un - con trai và là cháu trai của hai tổ tiên của ông ở Bắc Triều Tiên.
Hệ thống này không chỉ giới hạn
đối với các nước
Đông Bắc Á. Tổng thống Philippines Benigno Aquino III - con trai của cựu tổng thống Corazon Aquino. Thủ tướng Malaysia Najib Abdul Razak và thủ tướng Singapore Lee Syanlun cũng là các con trai của cựu thủ tướng của các nước tương ứng. Tại Ấn Độ, Rahul Gandhi chờ đợi thời khắc của mình, chuẩn bị kế thừa vị trí của ông cố Jawaharlal Nehru của
ông, bà nội Indira Gandhi và cha Rajiv Gandhi. Ở Pakistan, Bilaval Bhutto Zardari - con trai của tổng thống Asif Ali Zardari và cựu thủ tướng Benazir Bhutto bị sát hại trong cuộc tấn công khủng bố, và cháu trai của cựu thủ tướng Zulfikar Ali Bhutto gần đây đã
xuất hiện trên sân khấu chính trị. Sự kế vị theo triều đại ở châu Á phải chăng là quy tắc?
Không ai thể phủ nhận rằng việc thừa kế quyền lực từ các nhà hoạt động có nhiều công lao đảm bảo cho các ứng cử viên chính trị lợi thế hơn so với các đối thủ.
Đồng thời rõ ràng rằng sự hiện diện của những người thân có công trạng không phải là sự đảm bảo cho thành công. Chúng ta xem xét các đặc điểm mâu thuẫn của cựu tổng thống Philippines Gloria Macapagal-Arroyo. Cha của bà là một nhà hoạt động chính trị đáng kính, tuy vậy, về bà có thể nhớ đến như là một trong những nhà hoạt động tham nhũng nhất của đất nước.
Vấn đề chính là thái độ của các nhà lãnh đạo chính trị đối với các quyền năng của mình khi họ nhậm chức. Nếu họ làm điều đó với một cảm giác tự tin vào các quyền của mình, thuộc về họ theo thừa kế, thì, chắc là, họ sẽ thất bại,
như điều đó đã xảy ra với Arroyo. May thay cho
Đông Á, đa số, hình như, tiếp cận với quyền lực với một ý thức trách nhiệm sâu sắc và cam kết củng cố vị trí của đất nước của mình.
Thuật ngữ
"đế vương" có thể sẽ không hoàn toàn công bằng để mô tả Tập của Trung Quốc. Cuối cùng, chắc gì có thể nói rằng cuộc sống của
ông hạnh phúc. Sau khi cha của ông bị khai trừ khỏi đảng vì cuộc tảo thanh được thực hiện bởi Mao Trạch Đông,
ông đã về lao
động ở nông thôn, thậm chí ngay cả trước khi cuộc Cách mạng văn hóa
1966-1970, ông đã nếm trải những khó khăn và khổ đau mà thế hệ của ông phải chịu đựng. Đạt đến những đỉnh cao chính trị, ông không có cảm giác rằng tất cả mắc nợ ông. Về tất cả mọi mặt, ông thậm chí thấy trách nhiệm lớn và mong muốn chứng minh rằng ông giữ chức vụ của mình nhờ công lao của riêng mình, chứ không phải nhờ các đặc quyền đặc lợi.
Tập cũng cần phải biết rằng con em của thế hệ các nhà lãnh đạo chính trị thế hệ thứ hai của Cộng hòa Nhân dân đang đối mặt với những bất bình của nhân dân dân liên quan đến việc rằng họ đang nhanh chóng tích lũy của cải. Điều này giải thích định hướng của ông trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng. Nếu như ông không đạt được thành công trong sự nghiệp này, thì ông bị xem là người bị thất bại, còn sự độc quyền chính trị của đảng Cộng sản Trung Quốc có thể kết thúc sớm hơn ai đó đã mong đợi điều này. Tập phải mang gánh nặng to lớn trên đôi vai của mình.
Tập cũng cần phải biết rằng con em của thế hệ các nhà lãnh đạo chính trị thế hệ thứ hai của Cộng hòa Nhân dân đang đối mặt với những bất bình của nhân dân dân liên quan đến việc rằng họ đang nhanh chóng tích lũy của cải. Điều này giải thích định hướng của ông trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng. Nếu như ông không đạt được thành công trong sự nghiệp này, thì ông bị xem là người bị thất bại, còn sự độc quyền chính trị của đảng Cộng sản Trung Quốc có thể kết thúc sớm hơn ai đó đã mong đợi điều này. Tập phải mang gánh nặng to lớn trên đôi vai của mình.
Ngay cả bà Park Hye Kyn đã hành động đúng như vậy. Như Tập, bà đã đấu tranh để đạt được chức vụ cao nhất. Cha của bà đã vực Hàn Quốc thoát khỏi cảnh đói nghèo và biến nó thành “con hổ kinh tế”. Tuy nhiên thời kỳ trị vì đất nước của ông gắn liền bạo lực và đàn áp. Đối với Park nhiều người tiền nhiệm của ông được xem như những người luôn gặp thất bại là kết thúc những nỗi đau buồn. Hai cựu tổng thống Roh Tae Woo và Chun Doo Hwan đã bị truy tố ở tòa án, còn Roh Moo-hyun kết thúc cuộc đời của mình bằng cách tự sát. Ngoài ra, những tin đồn độc hại đang nổi lên xung quanh tổng thống mãn nhiệm Lee Myung-bak.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Quốc – đó là quốc gia thành công và mong muốn để nổi lên. Về lý thuyết, nó cần cho thấy những thành tựu kinh tế và văn hóa của mình. Trong thực tế, là một nước nhỏ, bị bao vây bởi những nước láng giềng lắm vấn đề và có biên giới tiếp giáp với Bắc Triều Tiên - một nguồn căng thẳng thường xuyên, Hàn Quốc sống trong những điều kiện của các làn sóng liên quan với thực tế hiện nay. Bà Park, mà chiến thắng của bà không làm giảm thái độ kép của người dân của đất nước đôi với cha của mình cần biết rằng để khắc phục những chia rẽ rõ ràng trong xã hội Hàn Quốc sẽ là một nhiệm vụ không đơn giản.
Công việc khó khăn nhất đang chờ đợi Rahul Gandhi. Không một
đảng chính trị nào, ngoài Đảng quốc hội, không đóng vai trò chủ đạo trong nền chính trị của Ấn Độ kể từ khi giành được độc lập, đòi hỏi tương lai trong hình thức các liên minh tâm lý hiếu chiến và nặng nề. Trong những điệu kiện này, trước hết, đòi hỏi một ban lãnh đạo mạnh mẽ. Cho đến nay Ragul có vẻ thiếu quyết đoán như Hamlet. Ông có thể giữ chức vụ này cách đây vài năm, nếu quyết định làm điều đó. Trạng thái dao động của ông phản ánh sự lo lắng sâu sắc.
Cho đến bây giờ, sự miễn cưỡng của
ông là điều dễ hiểu. Và một lần nữa, sự thừa kế triều đại không đảm bảo cho sự thành công. Razak của Malaysia, chẳng hạn, đã băt tay thực hiện một nỗ lực to lớn thống nhất đất nước của mình thông điệp của mình «1Malaysia» (Malaysia thống nhất). Trong khi còn tồn tại những dấu hiệu rằng vào năm 2013, ông sẽ phải đối mặt với những cuộc bầu cử không dễ dàng. Mặc dù vậy, không chắc rằng liên minh Mặt trân Quốc gia (Barisan Nasional) quốc gia của ông có thể tan vỡ. Những người tiền nhiệm của ông phải đối mặt với viễn cảnh như thế.
Tại Nhật Bản, tất cả cho rằng Abe đã làm việc “tồi” trong thời gian của nỗ lực đầu tiên trên cương vị thủ tướng trong những năm 2006-2007, mặc dù ông có những người thân nổi tiếng. Bây giờ kế thừa đất nước vào một tình huống thậm chí còn khó khăn hơn với những thách thức đáng kể bên trong và bên ngoài. Chỉ có một số ít người đặt cược rằng ông sẽ đạt được thành công.
Tại Nhật Bản, tất cả cho rằng Abe đã làm việc “tồi” trong thời gian của nỗ lực đầu tiên trên cương vị thủ tướng trong những năm 2006-2007, mặc dù ông có những người thân nổi tiếng. Bây giờ kế thừa đất nước vào một tình huống thậm chí còn khó khăn hơn với những thách thức đáng kể bên trong và bên ngoài. Chỉ có một số ít người đặt cược rằng ông sẽ đạt được thành công.
Nói tóm lại, mô hình châu Á chuyển giaoquyền lực chính trị triều đại không đảm bảo cấp miễn dịch từ những vấn đề mà toàn bộ thế giới còn còn lại đang đối mặt. Chú ý rằng Châu Á tạo ra tầng lớp trung lưu với tăng trưởng dự kiến nhiều hơn gấp ba lần từ 500 triệu đến 1,75 tỷ vào năm 2020, nó sẽ phải thỏa mãn các yêu cầu cho một chính phủ có thẩm quyền và có trách nhiệm hơn. Ở châu Á ngày hôm nay - "Không có bình yên cho người đứng đầu ở đỉnh cao".
Bản gốc: Dynastic Asia
----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét